Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 98: 98: Khó Khăn Đầu Tiên





Ngày đầu tiên, cả đoàn cùng người dân sở tại phát dọn xung quanh nơi ở.
Dọn dẹp rác thải, khơi thông cống rãnh, phun khử trùng, thuốc diệt bọ gậy, loăng quăng...
Mọi người cùng nhau làm việc, nói chuyện, qua những câu chuyện lời kể của người dân chất phác thật thà, những người trẻ cơ bản có thể hiểu được cuộc sống của người dân nơi đây.
Ngày thứ nhất qua đi tương đối ổn thoả.
Ngày thứ hai, khi tiếng gà gáy vang mọi người lục tục tỉnh dậy, họ cũng dần làm quen với hoàn cảnh, không còn rên rỉ ỉ ôi như ngày đầu nữa.
Minh Hiểu Khê là sinh viên nghành y nên cô được phân vào đội y tế.
Hôm nay bọn cô sẽ tiến hành khám bệnh cho người dân, địa điểm khám bệnh là trạm y tế xã.
Minh Hiểu Khê là sinh viên năm nhất, nên được sắp xếp đứng ở vòng ngoài ghi chép và hướng dẫn người dân đến khám bệnh.
Qua thăm khám, bọn họ phát hiện, bà con phần lớn mắc một số bệnh, như: Huyết áp, viêm da, đau mỏi vai gáy, đau thắt lưng...
Nơi đây hầu hết là người dân tộc Mông, bên cạnh việc khám, tư vấn sức khỏe, mọi người trong đoàn còn hướng dẫn bà con vệ sinh nhà cửa, làm bể lọc nước để có nguồn nước sạch sinh hoạt...
Gần cuối ngày những bệnh nhân cuối cùng chuẩn bị rời đi thì ở bên ngoài truyền đến một tràng tiếng khóc thảm thiết.
Người nọ vừa khóc vừa kêu bằng tiếng dân tộc nên những người trong đoàn không ai hiểu là chuyện gì.
Giàng À Vừ nghe một chút, lông mày nhăn lại nói.
"Bà ấy nói mọi người cứu con gái nhà bà ấy với, nó sắp chết..."
"Có chuyện gì? Bà nói rõ ràng xem nào đừng kêu khóc nữa..."
Giàng A Vừ dùng tiếng dân tộc hỏi người phụ nữ.
Người phụ nữ nấc lên mấy cái, dùng tiếng dân tộc mình trả lời.
"Con gái tôi nó sinh rồi, nhưng đứa bé lại muốn cho mông ra trước chứ không cho đầu ra trước như những đứa trẻ khác.
Con gái tôi chảy nhiều máu quá...!Mau cứu lấy nó..."
Giàng A Vừ dịch lại lời nói của người phụ nữ, tất cả mọi người trong đoàn đều ngây ngẩn cả người.
Thầy Lâm dẫn nhóm bọn họ là bác sĩ nội khoa, nghe xong chuyện lông mày nhíu chặt.
"Là sinh ngược, còn băng huyết, bệnh nhân đang gặp nguy hiểm, chúng ta mau đi xem."
Dứt lời nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy đi như bay, mấy người Minh Hiểu Khê cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Nhà của người phụ nữ kia cách đó không xa lắm, bọn họ chạy đến nơi cũng chỉ mất năm phút.
Vừa đến bọn họ đã nghe thấy tiếng người huyên náo.
Bên ngoài căn nhà có mấy thầy cúng đang nhảy nhảy, miệng liên tục lẩm bẩm điều gì đó.
Bên trong nhà là tiếng la khóc đau đớn của người phụ nữ.
Thầy Lâm đang muốn đi vào trong thì bị người nhà ngăn lại.
"Đàn ông không được vào trong..."
Thầy Lâm gấp gáp.
"Tôi là bác sĩ..."
"Bác sĩ cũng không cho vào..."
Người nọ kiên quyết nói.

Thầy Lâm nhìn sang Giàng A Vừ mong có sự giúp đỡ.
Giàng A Vừ tiến lên chỗ người đàn ông dùng tiếng dân tộc bọn họ nói chuyện.
"Đây là bác sĩ ở thành phố đến giúp đỡ chúng ta, anh hãy để cho bọn họ vào xem đi..."
"Không được...!Không cho vào được..."
Người nọ kiên quyết từ chối, cho dù nói cái gì cũng không đồng ý.
"Thầy cúng đang cúng con ma rồi, đuổi con ma đi rồi thì con Mị sẽ sinh được con thôi..."
"Chúng mày mau tránh ra, con tao sắp chết rồi chúng mày còn không cho bác sĩ vào cứu con tao à?"
Người đàn bà hét lên, hung hăng nắm lấy áo người kia.
Nhưng sức của một người phụ nữ làm sao thắng được sức thanh niên.
"Không thể vào đây là quy định tổ tiên rồi, nếu làm trái sẽ bị các ngài trách phạt."
Thầy Lâm gấp đến dậm chân, Minh Hiểu Khê líc này cũng vô cùng sốt ruột, nói.
"Đàn ông không thể vào vậy tôi là con gái thì có thể chứ?"
"Con gái thì được, nhưng chỉ cho một người vào thôi..."
Minh Hiểu Khê nghe xong đang muốn đi vào thì bị thầy Lâm gọi lại.
"Em không vào được, để cho Mỹ Duyên vào đi..."
"Dạ..."
Minh Hiểu Khê ngoan ngoãn đứng lại.
Thầy Lâm nhìn sang cô gái tên Mỹ Duyên nói.
"Hiểu Khê là sinh viên năm nhất không có kinh nghiệm, em là sinh viên năm 4, lại học chuyên sản khoa, đã đi thực tập ở bệnh viện, có kinh nghiệm rồi, em đi vào là hợp lý nhất..."
Võ Mỹ Duyên ngập ngừng ấp úng, nhưng cuối cùng cũng không thể từ chối đành nhận mệnh mà đi vào.
"Vâng, thưa thầy..."
Nói rồi cô ta nhanh chóng kéo khẩu trang lên, xoay người đi vào trong nhà.
"Á...aaa..."
Nhưng cô ta vừa vào đã hoảng sợ mà lao ra bên ngoài...
"Có chuyện gì vậy?"
Thầy Lâm lo lắng tiến lên hỏi.

Võ Mỹ Duyên hít vào mấy hơi mãi mới bình ổn lại tâm trạng nói.
"Máu, nhiều máu lắm thầy ơi..."
Cả người cô ta run lên từng hồi.

"Thầy ơi em không thể giải quyết đâu...!Em sợ lắm..."
Thầy Lâm nghe Võ Mỹ Duyên nói, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong đầu.
"Phải làm sao đây..."
Ở đây quá xa bệnh viện, đường xá đi lại khó khăn.
Nếu bây giờ mới đưa bệnh nhân đi cấp cứu thì e rằng chưa tới bệnh viện, thậm chí là chưa xuống được núi thì người đã không thể chịu nổi nữa rồi.
Minh Hiểu Khê lo lắng nói.
"Để em đi vào xem sao."
Nói rồi cô cũng không để người khác có cơ hội nói gì đã chạy vào bên trong.
Vừa vào trong Minh Hiểu Khê cả người thoáng sững sờ.
Một cô gái rất trẻ với cái bụng to đang nằm ở đó, máu dưới thân đỏ thẫm, trong nhà còn đốt một chậu than hồng.
Bà đỡ cả cả người nhễ nhại mồ hôi, liên tục dùng tiếng dân tộc riêng mà hô lên.
Minh Hiểu Khê nhìn tình hình hoảng hồn chạy tới.
Nhìn sắc mặt cô gái tái nhợt, ánh mắt đã mờ đi...
Bên cạnh cô gái ấy có một cô gái khác đang nắm tay cô ấy liên tục cổ vũ.
Minh Hiểu Khê lên tiếng.
"Cô ấy bị băng huyết rồi, phải nhanh chóng cầm máu đã trước..."
"Uống thuốc rồi...!Nhưng không có tác dụng...
Thai ngược, sinh rất khó, lại còn là con so..."
Bà đỡ là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, sắc mặt ảm đạm nói.
Minh Hiểu Khê cắn môi từ trong túi lấy ra một viên thuốc, đưa tới cho cô gái ngồi bên giường.
"Cho cô ấy uống thuốc này vào đã..."
"Đây là cái gì?"
Cô gái đang nắm tay sản phụ hỏi.
Minh Hiểu Khê đơn giản giải thích.
"Là thuốc cầm máu..."
Cô gái gật đầu, cũng không nói nhiều trực tiếp bỏ thuốc vào miệng sản phụ.
"Chị dâu, chị mau uống đi, uống rồi chúng ta lại sinh em bé..."
Sản phụ ý thức đã mơ hồ, nhưng vẫn cố để mình tỉnh táo, há miệng khó khăn cắn lấy viên thuốc.
Minh Hiểu Khê nhìn thân dưới của cô ấy toàn là máu, cả người khẽ run lên một cái.

Cô hít vào một hơi, dùng chiếc điện thoại cục gạch của mình gọi đi một cuộc điện thoại.
Mọi người trong nhà chăm chú nhìn theo, muốn biết cô làm gì.
"Hiểu Khê..."
Một giọng nói già nua vang lên.
"Ông nội..."
Minh Hiểu Khê hít vào một hơi, đơn giản nói lại tình hình của sản phụ.
Đầu bên kia trầm ngâm trong giây lát, bắt đầu nói.
"Cho uống thuốc cầm máu chưa?"
"Dạ rồi..."
"Con có thể làm được không?"
"Dạ, con sẽ cố..."
"Được, vậy con nghe ta nói đây..."
Minh Hiểu Khê bật loa ngoài đưa máy cho mẹ của sản phụ, bà ấy hiểu ý cầm lấy máy điện thoại.
"Ở đó các con có thuốc trợ sức chứ?"
"Có ạ..."
"Vậy trước tiên tiêm cho cô ấy một mũi đi..."
Minh Hiểu Khê nhìn sang cô gái đang ngồi bên cạnh sản phụ.
"Cô đi ra ngoài, nói với thầy tôi, tôi cần hòm thuốc của ông ấy..."
"Được..."
Cô gái gật đầu, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Mọi người trong nhà lúc này cũng có đến sáu bảy người, họ nhìn cô gái thành phố trước mắt, trong giờ phút này lòng bỗng dâng lên một sự tin tưởng, tin tưởng cô sẽ cứu được người thân của mình.
(còn tiếp).