Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 152: 152: Bác Sĩ Đâu





Minh Hiểu Khê đóng sầm cửa lại, tâm trạng vô cùng tức giận.
Bên kia Đoàn Trường Sinh đẩy hai người đang đỡ mình ra, nhìn bọn họ.
“Hai người về đi… Sau này đừng làm ra những chuyện như hôm nay nữa…”
“Cháu nói cái gì?”
Bà cụ Thời nhìn cháu trai, đang muốn dạy dỗ anh thêm.
Đoàn Trường Sinh ngắt lời của bà.
“Bà nội, cháu rất mệt mỏi rồi, vậy nên bà để cho cháu yên bình một chút có được hay không, đừng gây chuyện cho cháu nữa…”
Nói với bà nội rồi, anh lại nhìn sang Lục Lam Chi.
“Anh mong em biết mình là ai và vị trí của mình ở đâu, từ trước đến nay anh vẫn luôn chỉ xem em như là em gái của mình mà thôi.
Anh mong em dừng lại những ý định không nên có, đừng chạm vào giới hạn của anh.”
Nói rồi anh đi vào nhà đóng cửa lại cũng không để ý đến một già một trẻ ở bên ngoài cửa.
“Ơ! Cái thằng này…”
Bà cụ Thời tức giận quát lên.

Lục Lam Chi ở bên cạnh siết chặt nắm đấm, trong mắt oán hận nhìn về bên nhà của Minh Hiểu Khê.
“Cấp cứu… Nhanh… Bệnh nhân rất nguy kịch… Mau gọi bác sĩ…”
Minh Hiểu Khê đang ngồi trực, cô tranh thủ viết tiểu luận, thì nghe âm thanh hô hoán rất lớn.
Một cáng cứu thương được đẩy vào.

Trên cáng cứu thương là một bé gái tầm 7, 8 tuổi gì đó.
Trên người của bé gái đầy rẫy thương tích, máu me khắp người.
“Bệnh nhân bị làm sao?”
Cô chạy tới kiểm tra tình hình và hỏi nhân viên cứu thương.
“Cháu bé bị người ta đẩy ra đường, đúng lúc có một chiếc xe ô tô chạy qua đâm vào…”
Minh Hiểu Khê tiếp nhận thông tin, gật đầu.

“Ai là người nhà của bệnh nhân, mau chóng đi làm thủ tục đi ạ…”
“Bíp bíp…”
“Tim bệnh nhân ngừng đập rồi…”
Một y tá thất thanh kêu lên.

Minh Hiểu Khê giật mình quay đầu lại.
Cô nhanh chóng thực hiện ép tim cho bệnh nhân.
“Tránh ra để anh…”
Đỗ Nguyên Khang chạy đến vội vàng đi tới tiếp nhận ca cấp cứu này.
Minh Hiểu Khê thấy anh tới, nhanh chóng tránh sang một bên.
“Bác sĩ, bác sĩ đâu… Mau đến xem cho bạn tôi…”
Bên ngoài lúc này một cáng cứu thương khác được đẩy vào.
Nạn nhân nằm bên trên không ai khác chính là Lục Lam Chi.

Mà cô ta đang nằm trên cáng cứu thương bấm điện thoại, thỉnh thoảng lại kêu đau.
“Ui… Đau…”
Khi cô ta kêu đau thì hai người đi cùng cô ta lập tức đẩy bác sĩ ra, và lớn giọng quát.
“Này cô làm cái gì vậy hả? Có phải là bác sĩ không thế…”
Bác sĩ có nói với cô ta cần kiểm tra một chút nhưng cô ta không chịu.
Thấy cô ta không phối hợp, tình hình cũng không có vấn đề lớn bác sĩ kia liền bỏ đi luôn, đi tới bên Đỗ Nguyên Khang hỗ trợ.
Mà lúc này, mẹ của đứa bé đang cấp cứu đi làm thủ tục cho con trở lại.
Khi vừa nhìn thấy mấy người Lục Lam Chi thì lao đến.
“Các người… Tất cả là tại các người… Các người đã hại con tôi… Các người thật độc ác…”
Một người bị người phụ nữ túm được hất mạnh bà ấy ra, sẵng giọng.
“Con mụ điên này, làm cái gì thế hả? Có biết bán cả nhà bà đi cũng không đền nổi cái áo của tôi không.”
Người phụ nữ cả người đầy sự phẫn nộ, trừng mắt nhìn bọn họ.
“Các người quá độc ác, con tôi mới hơn 7 tuổi mà các người lại đẩy nó ra đường để xe đâm nó…”
Lục Lam Chi ở trên cáng cứu thương liếc mắt nhìn người phụ nữ.
“Ồn ào nhiều thế làm cái gì? Muốn bao nhiêu tiền thì nói nhanh đi.”
Người phụ nữ nghe Lục Lam Chi nói ra những lời như vậy thì càng tức giận hơn.
“Tôi không cần mấy đồng tiền giơ bẩn của cô.

Tôi cần con tôi khoẻ mạnh…”
“Xùy…”
Lục Lam Chi che miệng cười khẽ, giọng nói mỉa mai đầy khinh thường.
“Là con gái bà động vào tôi trước, bà làm mẹ mà không biết dạy con thì tôi dạy hộ thôi.

Cũng chỉ là đẩy nó một cái, ai biết số nó đen đủi như vậy chứ, gặp trúng chiếc xe chạy tốc độ cao.
Haizzz… Ngu thì chết thôi.

Tận số rồi…”
“Cô…”
Người phụ nữ muốn lao lên đánh người thì bị người đi cùng Lục Lam Chi chặn lại.
“Bà già, bà đừng thấy bọn này chưa nói gì thì làm tới nhá.

Tôi nói cho bà biết, con gái bà làm Lam Chi bị thương, chờ người nhà của cô ấy đến thì bà chết chắc rồi.
Bà thử động đến cô ấy một chút xem, coi chừng vào tù thì không ai chăm con nhé…”
Người phụ nữ bị hai người kia đẩy mạnh, ngã đập cả vào băng ghế ở đằng sau.
“A…”
Mấy y tá nhìn thấy tình hình vội chạy tới đỡ người lên.

Nhưng đúng lúc này tình hình của đứa nhỏ lại chuyển xấu.
“Tim lại ngừng đập rồi…”
“Xốc điện…”
“Không được, máu trong tai chảy ra nhiều quá…”
Đỗ Nguyên Khang và Lục Trình phối hợp, hai bác sĩ khác cũng đến hỗ trợ.
“Phòng mổ chuẩn bị xong chưa…”
“Đã chuẩn bị nhưng người nhà chưa nộp tiền…”
“Chỉ cần ký đồng ý phẫu thuật, không cần đóng tiền, cứu người trước đã.”
Đỗ Nguyên Khang vừa sốc điện vừa hô lên.
Lục Trình đứng bên cạnh lúc này hốt hoảng hô lớn.
“Không được… Huyết áp giảm nhanh quá…”
Minh Hiểu Khê cầm kết quả xét nghiệm chạy đến, gương mặt tái lại.
“Anh, bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm, hiện tại không có máu để truyền.”
Đỗ Nguyên Khang giật mình nhìn sang.
“Nếu không có máu để truyền thì không thể làm phẫu thuật.

Em đi tìm người nhà bệnh nhân vào đây đi…”
“Vâng…”
Khi người phụ nữ được y tá dìu vào trong phòng cấp cứu, ở bên ngoài mấy người Lục Lam Chi lại náo loạn.
“Bác sĩ đâu rồi! Chết hết rồi hay sao mà không đến xem tình hình bệnh nhân thế hả?”
“Á ui! Đau quá, đau chết mất…”
Lục Lam Chi vừa lướt điện thoại vừa kêu la.

Một y tá đến chỗ bọn họ giải thích.
“Mọi người thông cảm, bên trong các bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân nặng, vậy nên trước tiền phiền chị để tôi kiểm tra vết thương của chị trước rồi sẽ đưa chị đi chụp phim và xét nghiệm máu trước.”

Khi cô y tá đưa tay muốn chạm vào người của cô ta, cô ta giãy ngược lên, đẩy y tá ra, sẵng giọng mà quát.
“Cút… Cô chỉ là một y tá, biết cái gì mà kiểm với tra…”
Một cô bạn của cô ta chạy đến cửa phòng cấp cứu đập cửa.
“Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Bao nhiêu người túm tụm hết một chỗ vì một đứa nhỏ ngu ngốc, bỏ lại bạn tôi ở ngoài như thế hả? Mau gọi bác sĩ trưởng khoa của các người ra đây cho tôi…”
Lục Lam Chi ở trên cáng cứu thương rất biết phối hợp với bạn mình.
“Aaaa… Bệnh viện kiểu gì mà để bệnh nhân nằm một chỗ chịu đau không thăm khám… Tôi sắp chết rồi… Mau gọi bác sĩ đến cho tôi…”
Minh Hiểu Khê thật sự không nhìn nổi nữa, cô đi tới chỗ Lục Lam Chi.
“Kêu to như thế thì chưa chết ngay được đâu… Cô hại người ta thành thế kia mà một chút áy náy cũng không có à? Cô có còn là con người hay không…”
Cô nhìn cô ta, khí thế đầy sự lạnh lẽo, cảnh cáo.
“Câm cái mồm của cô lại để cho các bác sĩ còn làm việc…”
Lục Lam Chi nhất thời bị khí thế cùng lời nói của cô làm cho đứng hình mất ba giây, nhưng khi cô ta liếc mắt thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc ở ngoài cửa thì lập tức lấy lại tinh thần.
“Huhu… Tôi… Tôi khó thở quá… Mau gọi bác sĩ cho tôi đi…”
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta cười lạnh xoay người đi.
Lục Lam Chi với theo bắt lấy tay cô hô lên.
“Cầu xin cô cứu tôi với, tôi sai rồi…Khứ… khứ…”
“Buông ra…”
Minh Hiểu Khê vẩy tay thật mạnh hất văng tay cô ta ra.
“Khứ… khứ…”
Lục Lam Chi thống khổ ôm lấy ngực.

Hai cô bạn của cô ta hốt hoảng chạy tới, luống cuống tay chân.
Mấy y tá nhìn thấy cảnh này cũng lo lắng chạy tới muốn giúp đỡ, nhưng vẫn bị hai người kia đẩy ra.
“Các cô biết cái gì mà thò mó… Tránh ra kia…”
(còn tiếp).