Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 104: 104: Án Mạng





Đoàn Trường Sinh bị bơ đẹp, nhưng chẳng thể làm gì khác là theo đuôi bạn gái đi vào trong.
Cô dâu mặc áo màu đỏ, váy hoa, đầu quấn khăn xanh.
Lễ cưới diễn ra trong những cuộc mời rượu, đối đáp giữa các thanh niên, thiếu nữ.
Sau đó cô dâu làm lễ cúng tổ tiên, ma nhà, ma cửa...!để về nhà chồng.
Nhà cô dâu và chú rể cách nhau không xa, nên đoàn rước dâu rất nhanh đã đưa cô dâu về đến nhà chồng.
Khi về nhà chồng, gia đình nhà chồng bày một mâm cơm cúng tổ tiên để ra mắt con dâu.
Minh Hiểu Khê nhìn cô dâu và chú rể còn rất trẻ, không thể nén nổi tiếng thở dài.
"Bọn họ còn quá trẻ để xây dựng gia đình."
Mùa Thị Tú đứng ở bên cạnh cũng nói.
"Ở chỗ bọn em con gái mười sáu, mười bảy tuổi mà chưa gả là ế...!Sẽ làm mất mặt gia đình."
Minh Hiểu Khê nhìn cô gái, ánh mắt phức tạp.
"Em còn đi học chứ?"
Mùa Thị Tú gật đầu.
"Em đang học lớp 9 đó chị..."
"Em có định đi học tiếp không? Hay là..."
Nói đến đây giọng cô khẽ nghẹn lại.

Lấy chồng quá sớm là một điều vô cùng không tốt đối với những đôi bạn trẻ này, họ còn quá nhỏ, nhất là con gái.

Khi kết hôn sớm sẽ làm cho sức khỏe, đặc biệt là con gái dưới độ tuổi 15 mang thai sẽ có nguy cơ chết do mang thai và sinh đẻ cao so với phụ nữ trên 20 tuổi.
Những biến chứng do mang thai, khi cơ thể người con gái chưa hoàn thiện, là nguyên nhân gây tử vong hàng đầu, của hàng chục nghìn trường hợp mỗi năm ở người mẹ ở độ tuổi 15-19.
Các rủi ro người con gái gặp phải khi mang thai đó là sản phụ tử vong, biến chứng khi sinh, khó chuyển dạ, đẻ non.
Các bệnh liên quan đến mang thai sớm, tần suất mang thai, khoảng cách giữa các lần mang thai ngắn sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe và năng suất lao động của người con gái, phụ nữ tảo hôn.
Chẳng cần nói đâu xa, nhìn ngay Vừ Thị Mị mới từ cửa tử trở về ngày hôm trước là thấy rõ mức độ nguy hiểm đến mức nào.
Nếu như hôm đó không phải là cô và bà đỡ có ông nội Tư chỉ dẫn, thì hậu quả chính là một xác hai mạng.
Bên cạnh đó, khi kết hôn sớm đối với cả nam lẫn nữ sẽ hạn chế cơ hội học tập, vui chơi, giải trí và được tự do tham gia các sinh hoạt văn hóa và nghệ thuật phù hợp với lứa tuổi.
Phần lớn các cặp vợ chồng tảo hôn khi tuổi đời còn ít, phải nghỉ học, mất cơ hội học tập, thiếu kiến thức xã hội, cản trở họ được tiếp thu những nền giáo dục tiên tiến, hiện đại nhằm phát triển tối đa nhân cách, tài năng, các khả năng về trí tuệ và thể chất của trẻ em.
Từ đó, giảm khả năng tìm kiếm việc làm, thu nhập thấp dẫn đến tỷ lệ đói nghèo ngày càng tăng cao, hôn nhân dễ tan vỡ, ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi của họ.
Hoàn cảnh sống ở nơi này quá khắc khổ, người dân không được tiếp thu kiến thức, các hủ tục lạc hậu vẫn còn hiện diện rõ ràng đến như vậy.
Cũng là chuyện sinh nở của Mị, nếu như bọn họ đưa người đi xuống bệnh viện thì có lẽ sẽ không có chuyện bất trắc nguy hiểm như vậy.
Nhưng bọn họ tin thầy cúng hơn tin bác sĩ.
Càng nghĩ, Minh Hiểu Khê càng cảm thấy lo lắng cho tương lai của thế hệ trẻ của nơi đây.
Mùa Thị Tú hiểu cô muốn hỏi gì, cô bé cười thật tươi, trả lời.
"Em sẽ đi học tiếp chị ạ.

Em chưa muốn lấy chồng, anh trai em nói em phải học thật giỏi, ế đến năm 30 tuổi hãy lấy chồng...Hì hì..."
Minh Hiểu Khê vuốt tóc cô gái.
"Đúng vậy em phải đi học, học thật giỏi để thay đổi cuộc đời của mình.
Sau này nếu em làm tốt thì còn có thể thay đổi cuộc sống của những người đồng bào của mình nữa..."
"Vâng ạ..."
Lễ cưới kết thúc bằng tiệc cưới linh đình ở nhà trai.
Đoàn tình nguyện vẫn làm những công việc của mình.
Nhưng Minh Hiểu Khê lại khác, vào buổi tối dạy thêm cho những đứa trẻ, trước khi tan học cô luôn luôn cùng bọn chúng tâm sự, nói với chúng chuyện của những con chữ, những câu chuyện về sự tốt đẹp của việc học.
Cô muốn gieo một hạt giống nhỏ về niềm tin, hi vọng cuộc sống tươi đẹp phát triển mai sau nếu bọn chúng nỗ lực, chăm chỉ học tập...
Ban ngày khi khám bệnh phát thuốc cho người dân, cô cũng sẽ cùng bọn họ nói chuyện, khuyên bọn họ nhất là những bạn gái nhỏ tuổi đã lấy chồng và đang mang thai là đi bệnh viện khám bệnh và sinh nở.
Đoàn Trường Sinh cũng làm vậy, khi lao động giúp đỡ bà con mở đường, sửa đường anh cũng sẽ nói chuyện cho họ hiểu, muốn thay đổi suy nghĩ của bọn họ.
Thời gian bọn họ ở lại cũng không còn nhiều, mọi người cùng nhau mở một buổi tuyên truyền cho bà con về chính sách pháp luật, y tế, học tập...!giao lưu và trao học bổng cho các bạn học sinh...
Đêm trước ngày bọn họ rời đi có một trận mưa rào rất lớn, trận mưa trút xuống đúng một ngày một đêm.
Minh Hiểu Khê ngồi ở thềm cửa nhìn ra ngoài.
"Mưa lớn quá..."
"Đúng vậy...!Mưa thế này có lẽ chúng ta phải ở lại đây rồi, đường trơn trượt không thể xuống núi được..."
Dương Thanh Đan cầm một ly cà phê đi tới, nói.
Minh Hiểu Khê thở dài, vốn nghĩ có thể về nhà với bố mẹ sớm, bây giờ trời mưa lớn lại phải ngây ngốc ở đây.

Hết một ngày mưa đằng đẵng cuối cùng sáng ngày hôm sau trời cũng đã tạnh.
Ánh mặt trời lên lấp ló sau ngọn núi khiến mọi người vui mừng vô cùng.
Nhưng đúng lúc này có một người dân hốt hoảng chạy tới.
"Có chuyện rồi...!Có chuyện lớn rồi..."
"Có chuyện gì vậy?"
La Văn Lâm từ trong nhà đi ra hỏi.
Người nọ nhìn anh ta, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Có...!Có người chết..."
"Người chết sao?"
Tất cả mọi người nghe thấy đều giật mình ló đầu ra.
Người kia gật đầu.
"Đúng vậy..."
"Đã báo công an chưa?"
Hà Hào Nam khoác vội chiếc áo sơ mi đi ra hỏi.
"Báo rồi!"
"Người chết là ai vậy ạ?"
Đoàn Trường Sinh đứng ở bên cạnh Hà Hào Nam hỏi.
Người nọ lúc này thoáng ngần ngừ.
"Là...!Là một cô gái trong đoàn của mọi người."
"Người của đoàn chúng tôi?"
La Văn Lâm kinh hãi hô lên.
Hà Hào Nam nhanh chóng phản ứng lại, hô lên.
"Nhanh chóng tập hợp tất cả mọi người lại điểm danh..."

"Rõ..."
Không đến năm phút đồng hồ thời gian mọi người đều đã tập trung lại.
"Thưa thầy không thấy bạn Phùng Loan khoa tài chính ạ."
Hoàng Dung hô lên.
Người đàn ông lúc này mới nói.
"Mọi người mau đi cùng tôi đến bên đó nhận diện..."
Đoàn người nối đuôi nhau, hoang mang đi theo người nọ.
Khi bọn họ đến cách hiện trường độ 100m thì đã bị mấy người đàn ông ngăn lại.
"Các anh cảnh sát nói chúng ta phải giữ nguyên hiện trường chờ họ đến, mọi người tất cả tập trung đến nhà cộng đồng đi.
Chờ cảnh sát đến làm việc đã."
Mọi người nhìn nhau, lại đi theo người dẫn đường ban nãy quay lại đi đến nhà cộng đồng.
Hiệu xuất làm việc của cảnh sát bởi vì đường dốc trơn trượt khó đi mà bị chậm lại.

Phải đến hơn hai giờ kể từ khi báo án họ mới tới nơi.
Cảnh sát vừa đến đã bắt đầu giăng dây giới tuyến, sau đó tiến vào kiểm tra hiện trường.
"Đội Trưởng Lai..."
Giàng A Vừ là trưởng thôn tiến lên chào hỏi với Đội trưởng đội cảnh sát.
(còn tiếp).