Cuối tuần, Lâm Phong đưa Di Giai trở về nhà.
Thời gian này, anh cũng thường về nhà mình và ngủ lại mấy hôm.
Những lần trước, anh vẫn không đủ tự tin để sang gặp ba mẹ Cố, nhưng lần này đã khác.
Anh giờ đã là sinh viên TH, lại còn là thủ khoa toàn quốc, còn tìm được một công việc tốt.
Tối đó, cả nhà anh sang nhà họ Cố ăn tối.
Ba mẹ Cố đã lâu không gặp Lâm Phong, nhưng tình cảm dành cho anh trước sau không đổi.
Vừa biết anh sẽ sang chơi, liền chuẩn bị nhiều món ngon để chiêu đãi anh.
Lâm Phong cũng rất lễ nghĩa, còn mua quà sang biếu cho ba mẹ Cố.
Đã lâu không gặp, nên quà cáp cũng rất chu toàn.
Anh tặng mẹ Cố một chiếc máy pha cà phê vừa mới ra mắt, tặng ba Cố mấy quyển sách quý mà lần trước anh sưu tầm được, vì biết ông rất thích đọc sách.
Ba mẹ Cố có vẻ rất hài lòng với món quà, có điều vẫn cảm thấy Lâm Phong là quá khách sáo.
“Chúng ta đâu phải xa lạ gì, sao còn bày đặt quà cáp.
Con bây giờ cũng chỉ là sinh viên, còn cực khổ đi làm thêm.” Mẹ Cố nói.
Ba Cố cũng góp lời: “Cô Cố con nói đúng, lần sau đừng như thế nữa.”
Lâm Phong lễ phép: “Mấy món này cũng không đắt giá gì đâu ạ.
Chỉ là lâu lắm rồi con không sang thăm cô chú nên cũng muốn có chút quà cáp.”
Ba mẹ Lâm thấy vậy nói giúp con trai: “Anh chị cứ để nó thể hiện lòng thành, lâu lắm rồi mới thăm hỏi anh chị, nhất định phải có ít quà biếu chứ.”
Di Giai thấy vậy cũng vui vẻ góp lời: “Ba mẹ cứ nhận đi ạ, cậu ấy dạo này tìm được chỗ làm tốt, có đầy tiền mà hì hì.”
Di Giai lại thay Lâm Phong khoe mẽ, nói rằng tuy anh chỉ mới là sinh viên nhưng đã được nhận vào một công ty tương đối quy mô, còn vì để giữ chân anh mà đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn.
Ba Cố nghe vậy âm thầm nở nụ cười, “con rể tương lai” này cũng có tiền đồ đấy, ông đúng là không nhìn nhầm.
Mẹ Cố thì vô cùng tán dương: “Tiểu Phong quả thật rất giỏi.”
Mẹ Lâm khiêm tốn: “Anh chị đừng khen ngợi nó quá, kẻo nó đắc ý.”
Lâm Phong dù được khen nhưng trước sau vẫn giữ thái độ khiêm nhường, mà thật tâm anh cũng không thấy mình tài giỏi gì hơn người, có chăng là do anh may mắn thuận lợi hơn.
Không khí hai gia đình vẫn hòa thuận đầm ấm như ngày nào.
Di Giai cảm thấy trong lòng đặc biệt vui vẻ, cứ nhìn sang Lâm Phong mà cười.
Mọi người chuyện trò rôm rả, không hề hay biết anh và cô đang lén lút nắm tay nhau dưới bàn ăn.
Mọi người vẫn vậy, mọi thứ vẫn không thay đổi, duy chỉ có một người, hoàn toàn khác xưa, chính là Lâm Vĩnh.
Thằng nhóc ngày nào còn nhí nhố, hay nói nhiều, bây giờ trở thành một cậu chàng tĩnh lặng, an tĩnh và chững chạc.
Nghe nói, thằng nhóc mười sáu tuổi này đã crush một cô bạn học cùng lớp, cho nên mới thay đổi như vậy.
Thậm chí còn cố gắng giảm cân, bây giờ từ cậu bé mũm mỉm liền trở thành chàng thiếu niên thân hình cân đối, gương mặt tròn đã biến thành gương mặt góc cạnh nam tính.
Di Giai thầm cười, thời gian đúng là thay đổi nhiều thứ, nhưng tình yêu còn khiến người ta đổi thay nhiều hơn.
Giống như Lâm Phong, ngày nào còn là một chàng thiếu niên, bây giờ đã là người đàn ông có thể gánh vác mọi thứ, vô cùng trầm ổn và bình tĩnh.
***
Lâm Phong và Di Giai cứ thế cùng nhau trôi qua những tháng ngày yên bình.
Đến năm mới, như thường lệ hai gia đình Lâm Cố cùng nhau ăn mừng.
Năm nay thật sự là mọi thứ như ý, Lâm Phong đã vào đại học, công việc ổn định, cuộc sống bên ngoài cũng vô cùng tốt, quan trọng là mối quan hệ với gia đình anh coi như đã bình thường lại như trước.
Có điều anh muốn tự lập, không mang danh Lâm gia, gia đình biết ý vẫn ủng hộ.
Mùng ba tết, Lâm Phong đột nhiên bảo sẽ đưa Di Giai đến một nơi.
Di Giai cứ ngỡ anh đưa mình đi chơi, nào ngờ nơi cả hai đến khiến cô cảm thấy tim đập chân run.
“Sao anh đưa em đến nhà nội anh vậy?” Di Giai vừa nói vừa tìm đường tháo lui.
Nhưng cô vừa quay đầu đã bị anh kéo tay lại: “Sợ cái gì chứ, anh đã kể về em với bà nội rồi.
Bà rất thích em, cứ đòi gặp em.”
“Nhưng mà… chúng ta còn chưa chính thức nói với gia đình hai bên… sao tự dưng lại gặp bà được…”
Lâm Phong cười: “Chúng ta chưa chính miệng nói thôi, gia đình anh chắc chắn đã biết, ba em cũng biết rồi, không phải sao?”
Di Giai vẫn có chút căng thẳng: “Nhưng… nhưng em chưa sẵn sàng…”
Lâm Phong dứt khoát kéo người đi: “Không có nhưng gì nữa, đi thôi nào.”
Di Giai vẫn cố tìm cách trì hoãn: “Em… em chưa chuẩn bị gì cho bà cả…”
Lâm Phong đã biết Di Giai sẽ lấy lý do này để nói, nên đã tính trước hết: “Anh chuẩn bị rồi, em không cần lo.”
“Nhưng quần áo em… không hợp gặp người lớn…”
“Không có gì là không hợp.”
Đã nói đến thế rồi thì Di Giai cũng không thể trốn tránh nữa, cô dứt khoát đối mặt.
Trước khi cùng anh bước vào nhà, Di Giai cố hít thở thật sâu.
Quản gia nhìn thấy Lâm Phong, liền vui vẻ ra đón: “Tiểu Phong đã về… Còn đây… là ai thế?” Quản gia nhìn về phía Di Giai đang ngơ ngác nhìn xung quanh hỏi.
Lâm Phong nói ngắn gọn: “Bạn gái con ạ.
Bà nội đâu chú?”
Quản gia gật gù tỏ ý đã hiểu: “Lão phu nhân đang ở trong phòng đọc kinh.
Hai đứa vào ngồi chờ một chút, để chú đi gọi bà ấy.”
Lâm Phong và Di Giai đáp dạ một tiếng, rồi ngồi xuống sofa phòng khách.
Rất nhanh, bà nội Lâm đã ra đến.
Nhìn thấy cháu trai dẫn theo cháu dâu, bà cứ cười tít mắt.
“Tiểu Phong… đây là Tiểu Giai đúng không?” Bà vừa nói vừa đi đến chỗ Di Giai, nhìn cô trìu mến.
Di Giai lễ phép đứng lên: “Con chào bà ạ, con là Tiểu Giai đây ạ.” Vừa nói cô còn vừa đỡ bà ngồi xuống cạnh mình.
Lâm Phong chìa gói quà cho bà nội mình, bảo rằng đây là của Di Giai chuẩn bị vì biết bà rất thích uống trà.
“Đây là mấy loại trà ngon, cô ấy đặc biệt chuẩn bị cho bà đấy ạ.”
Bà nội Lâm nhận quà, vẫn không quên trách: “Đứa nhỏ này, còn quà cáp làm gì!”
Di Giai cười, rất phối hợp với Lâm Phong: “Dạ con lần đầu đến thăm bà, cũng nên chuẩn bị ít quà biếu bà mới đúng phép ạ.”
Bà nội Lâm càng nhìn càng yêu thích Di Giai, quên luôn đứa cháu trai ngồi bên cạnh.
Bà vừa nắm tay Di Giai vừa hỏi han đủ chuyện.
“Con đúng là rất xinh xắn.
Thảo nào Tiểu Phong lại thích con như vậy.
Con không biết, thằng bé cứ mỗi lần về thăm ta là lại nhắc con suốt.”
Di Giai bẽn lẽn: “Dạ bà quá khen ạ.”
Đang nói chuyện, bà nội Lâm như sặc nhớ chuyện gì đó, liền bảo quản gia: “Đúng rồi, mau vào phòng ta lấy quà ta chuẩn bị sẵn cho cháu dâu ta đi.”
Di Giai nghe hai chữ “cháu dâu” này mà đỏ cả mặt.
Bà gọi thế này, có phải là quá sớm không?
Cô nhìn sang Lâm Phong, thấy anh đang cười thích thú, giống như vô cùng tán thưởng cách gọi của bà.
Lát sau, quản gia trở lại, đưa cho bà nội Lâm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
Bà nội Lâm nhận lấy, lại đưa sang cho Di Giai: “Con cầm lấy, mở ra xem đi.”
Di Giai có hơi e dè, cảm thấy thứ trong hộp chắc chắn là đồ quý giá, không dám nhận, nhưng Lâm Phong lại ra hiệu bảo cô cứ nhận.
Di Giai mở chiếc hộp ra, thứ bên trong làm cô lóa cả mắt.
Đó là một chiếc vòng tay bạc được khắc kim cương xung quanh tạo thành bông hoa cẩm tú cầu, loài hoa Di Giai rất thích.
Cô đoán là Lâm Phong đã nói với bà.
Điều khiến cô biết món quà này chính xác là tâm ý bà dành cho cô, chính là tên cô được khắc chính giữa.
Di Giai rất cảm động món quà này, nhưng cô biết giá trị của chiếc vòng tay là quá lớn rồi, cô không thể mới gặp đã nhận được.
Cô có ý từ chối: “Con rất cảm ơn bà đã tặng quà này cho con, nhưng giá trị nó lớn quá, con… con không dám nhận ạ…”
Bà nội Lâm vỗ vỗ lên bàn tay Di Giai cố thuyết phục cô: “Con đừng ngại, cũng không có giá trị bao nhiêu đâu, quan trọng là tấm lòng ta dành cho con, con mà không nhận ta sẽ buồn lắm.”
Di Giai đứng trong tình huống này có hơi khó xử, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
Cô đành nhìn sang Lâm Phong cầu cứu.
Thấy cô lưỡng lự, anh liền lên tiếng: “Bà nội đã tặng em, em cứ nhận cho bà vui đi.”
Lâm Phong và bà nội Lâm đã nói vậy, Di Giai đành phải nhận lấy món quà này.
“Vậy con xin nhận ạ, con cảm ơn bà ạ.” Cô lễ phép.
Bà nội Lâm hôm nay có con cháu đến thăm, tâm trạng vô cùng tốt, cứ cùng Di Giai thao thao bất tuyệt, còn giữ người lại ăn trưa mới cho về.
Di Giai lúc đầu còn căng thẳng, lo lắng không biết bà nội có thích cô không, cũng sợ cô nói năng có lỡ lời gì khiến bà không vui không.
Nhưng dần dần sự cởi mở của bà khiến cô nhẹ nhõm hơn.
Cô còn nhận ra, mình rất hợp với bà nữa.
Hai bà cháu nói mãi mà không chán, đề tài chính là những chuyện lúc nhỏ của Lâm Phong..