Chương trình giao lưu văn hóa đã kết thúc, Di Giai cũng chính thức nhập học TH.
Cao Vĩnh Gia, Giai Ý, Hà Nhi và Lục Huy cũng đến thành phố nhập học.
Giai Ý và Hà Nhi sẽ đến ở cùng Di Giai và Hiểu Tâm, Lục Huy và Cao Vĩnh Gia thì đến ở cùng Hàn Tuấn.
Cả nhóm cuối cùng đã có thể tụ tập đông đủ với nhau.
Buổi tối, liền kéo nhau đi ra ngoài ăn.
Lục Huy hào hứng gọi bia, nhưng rốt cuộc có mỗi mình cậu ta uống.
Vì những người kia còn phải lái xe đưa bạn gái về nhà.
Lục Huy vừa tự mình cạn ly, vừa kêu ca: “Haizzz mấy người có bạn gái thì hay lắm sao? Như tôi đây này, độc thân có phải sướng không, muốn uống bia thì uống, muốn làm gì thì làm.” Nói thì nói vậy chứ trong lòng Lục Huy chính là đang ghen tị muốn chết.
Cả đám chơi với nhau mà ai cũng có đôi có cặp, còn anh cứ mãi một mình bơ vơ, lần nào cũng phải ăn một đống cẩu lương.
“Tội nghiệp mày độc thân nên đâu có biết cảm giác có bạn gái để yêu thương là thế nào.” Hàn Tuấn trêu.
Cao Vĩnh Gia cũng góp lời: “Mau tìm bạn gái đi, để đi với bọn này còn có đôi có cặp, chứ lần nào cũng có mình mày.” Anh vừa nói vừa kéo Lục Huy sát lại mình to nhỏ: “Hay là mày với Hà Nhi yêu đương đi.
Trong nhóm còn mỗi hai bọn mày.”
Lục Huy tỏ vẻ sợ hãi: “Cho em xin đi Gia ca, bà chằn đó có cho em cũng không dám.” Người ức hiếp anh nhiều nhất cũng chính là Hà Nhi đó, hết mắng rồi đánh.
Cũng thật là, lúc đầu cứ ngỡ cô ấy hiền nhất hội, ai mà ngờ một thời gian quen thuộc rồi tính cách lại thay đổi lớn như vậy.
Hàn Tuấn cạnh bên cũng cười góp vui: “Để rồi xem, cho mày biết ghét của nào trời trao của đó, đúng không Phong ca?”
Lâm Phong đang bóc vỏ tôm cho bạn gái nhỏ cũng bị lôi vào cuộc.
Anh vừa làm vừa trả lời: “Cái này thì đúng.” Giống như chuyện của anh và Di Giai vậy, lúc đầu cả hai đều chẳng ưa nhau, cuối cùng lại dính vào nhau đến không thể tách ra được.
Di Giai nghe cánh đàn ông cứ rục rịch nhỏ to gì đó, liền hỏi: “Mọi người đang nói gì mà đúng với không vậy?”
Lâm Phong đút tôm vào miệng Di Giai: “Chuyện của người lớn, trẻ con không nên tò mò.”
Di Giai vừa nuốt con tôm xuống vừa liếc Lâm Phong một cái: “Anh mới là trẻ con ấy.”
Lâm Phong khẽ ghé sát tai Di Giai: “Còn chưa phát triển hết thì đúng là trẻ con rồi.”
Di Giai ban đầu còn chưa hiểu lắm, nhưng mấy giây sau não bắt đầu load, cô liền hiểu anh là đang nói đến ngực của cô.
Lần đó khi anh sờ soạng, cô còn ngượng ngùng chống chế rằng là do cô vẫn chưa phát triển hết mà thôi.
“Đồ lưu manh!” Di Giai mặt đỏ tới mang tai tức giận mắng.
Thật không ngờ chuyện này mà anh dám nhắc đến để trêu cô.
Lâm Phong cười khẽ, trêu chọc cô hình như là thú vui của anh rồi.
Cái bộ dạng xấu hổ đỏ mặt này của cô, anh càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Lục Huy và Hà Nhi nhìn ngó xung quanh mình, thấy cặp cặp đôi đôi cứ thì thầm cười đùa với nhau, cảm thấy lạc lõng vô cùng.
Hừ lần sau nên hạn chế đi chơi cùng mấy người này mới được, lần nào đi cũng nghẹn họng không ăn cơm nổi.
Bất chợt, ma xui quỷ khiến thế nào mà hai người bắt gặp ánh nhìn của nhau.
Hà Nhi hừ lạnh một cái rồi quay mặt đi, Lục Huy cũng không vừa, lè lưỡi trêu lại Hà Nhi.
Hừ thành đôi thành cặp với nhau hả? Còn lâu!
Ăn uống chơi bời xong, ai về nhà nấy.
Lâm Phong chưa đưa Di Giai về nhà mà lại một đường đưa cô về thẳng nhà mình.
Tối nay anh muốn dành tặng cho cô bất ngờ.
“Trễ rồi sao anh còn chưa đưa em về nhà?” Di Giai hỏi.
“Lát nữa em sẽ biết, bây giờ em nhắm mắt lại đi.”
“Để làm gì vậy anh?” Di Giai dù tò mò nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Lâm Phong nhắm mắt lại.
Lâm Phong vừa dắt tay Di Giai đi vào vừa đếm: “1… 2… 3 mở mắt nào!”
Di Giai hồi hộp mở mắt ra.
Khung cảnh trước mắt làm cô không kiềm được mà thốt lên: “Đẹp quá!”
“Mừng em chính thức nhập học TH, có thích không?”
Di Giai nhìn khu vườn nhỏ trước nhà đang sáng rực với những ánh đèn lung linh đủ sắc màu mà cảm thán.
Thế này còn có thể không thích sao?
Cô vừa ôm chầm lấy anh vừa nói: “Thích lắm chứ.
Cảm ơn anh!”
Làm cho Di Giai vui vẻ là điều mà Lâm Phong luôn muốn.
Anh đã tự tay thiết kế từng chiếc đèn led hình trái tim, rồi treo lên hàng rào và trước cửa nhà.
Di Giai thích thú đứng ngắm nhìn những ánh đèn đến không chớp mắt.
Phía sau lưng là Lâm Phong, đang nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương.
Nụ cười của cô chính là kỳ quan đẹp nhất với anh.
Anh nguyện dùng cả đời để bảo vệ kỳ quan đặc biệt này.
Ánh đèn sáng rực, hai người yêu nhau đang đứng cạnh nhau.
Khung cảnh thật ngọt ngào và lãng mạn.
Lát sau, Lâm Phong sợ Di Giai lạnh nên vội đưa cô vào nhà.
Anh biết đã rất trễ rồi, hẳn là nên đưa cô về.
Nhưng anh thực sự muốn ở cùng cô cả đêm.
“Tối nay em ở lại với anh được không?”
Di Giai định nói không được, nhưng nhìn vẻ mặt cô đơn của Lâm Phong đột nhiên yếu lòng.
Cô do dự: “Nhưng mà… bọn Giai Ý sẽ… sẽ trêu em…” Cô lại cùng anh ở bên ngoài, chắc là bị mấy đứa bạn nhiều chuyện kia chọc đến đỏ mặt mất.
Lâm Phong có hơi hụt hẫng: “Ừ, vậy em mặc áo khoác vào đi, anh đưa em về.”
Di Giai không hiểu sao mình luôn không cứng rắn nổi khi thấy vẻ mặt đáng thương của Lâm Phong.
Sợ anh buồn, cô cuối cùng quyết định: “Được rồi, em ở lại với anh.” Đằng nào thì đây cũng không phải lần đầu ở cùng nhau.
Bọn nó có trêu thì cứ trêu đi, cô cứ giả điếc là được chứ gì.
Lâm Phong được như ý, ánh mắt liền trở nên sáng rực: “Vậy chúng ta đi ngủ thôi.” Vừa nói anh vừa bế cô một đường đi thẳng lên lầu.
Không biết có nhìn lầm không, nhưng trong một khoảnh khắc Di Giai cảm thấy anh hình như đang nở nụ cười tà mị.
Có phải cô lại rơi vào bẫy của anh nữa rồi không?
“Khoan đã… em đổi ý rồi…” Di Giai vội vàng vùng vẫy thoát thân.
Lâm Phong lắc đầu: “Muộn rồi.” Người đã vào tay, anh đâu thể để cô thoát dễ dàng.
Nhưng Lâm Phong trước sau vẫn giữ đúng lời hứa với Di Giai, anh chỉ hôn cô rồi chiếm chút tiện nghi, sau cùng thành thật ôm cô vào lòng mà ngủ.
Anh hôn lên trán cô: “Bảo bối ngủ ngon.”
Cô gái đang rúc trong lồng ngực ấm áp của anh, đột nhiên rướn người hôn chụt lên môi anh một cái: “Ngủ ngon.”
Lâm Phong nhếch môi, xoay người đè Di Giai dưới thân: “Xem ra em vẫn muốn hôn, vậy chúng ta tiếp tục.” Anh vừa nói vừa cúi người xuống gần cô.
Cô vội lấy tay che miệng: “Không… phải… trễ rồi… chúng ta đi ngủ thôi…” Vừa rồi anh đã hôn cô đến sưng cả môi rồi, còn muốn hôn nữa?
Lâm Phong khúc khích cười, khẽ hôn lên trán Di Giai: “Đùa em thôi.
Mau đi ngủ.”
Di Giai khẽ cười, cả người dán chặt vào người anh, cảm nhận nhịp tim của anh, hơi ấm của anh.
Tất cả những thứ này, với cô chính là yên bình.
Buổi sáng Lâm Phong dậy trước, thấy Di Giai vẫn còn ngủ, anh nhẹ nhàng gỡ tay ra, đặt cô nằm yên xuống gối rồi mới xoay người vào phòng tắm.
Xong xuôi, anh còn xuống bếp, muốn tự tay làm bữa sáng cho cô.
Anh thuần thục cho bánh mì vào lò nướng, chiên trứng và chuẩn bị thêm rau bày trí trên đĩa.
Dĩ nhiên không thể thiếu sữa đậu nành nóng hổi.
Bé con nhà anh có nói, cứ siêng uống đậu nành thể nào cũng có lúc thứ bé bé kia to lên thêm.
Di Giai cũng bị ánh sáng chiếu vào phòng làm thức giấc.
Cô quay sang nhưng không thấy anh đâu, liền rời giường đi tìm anh.
Đúng lúc, anh cũng vừa định đánh thức cô dậy ăn sáng rồi còn đến lớp.
“Em dậy rồi.
Mau tắm rửa đi, bữa sáng anh đã làm xong rồi.” Anh vuốt tóc cô cưng chiều.
Di Giai vẫn còn ngái ngủ, cô làm nũng ôm lấy cánh tay anh buông.
Anh cười, vỗ vỗ đỉnh đầu cô: “Ngoan nào, lát nữa em còn phải đến trường đấy.
Em cứ thế này sẽ trễ cho xem.”
Nghe nói đến việc đi học, Di Giai cố gắng tỉnh táo, đi vào phòng tắm.
Lúc cô xuống lầu, Lâm Phong đã dọn sẵn thức ăn lên bàn.
Cô mỉm cười, khẽ nhón chân hôn anh, “Cảm ơn anh vì buổi sáng”, rồi ngồi vào bàn.
Lâm Phong cũng ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận xắn trứng ra từng miếng nhỏ cho cô.
Nhìn cô vui vẻ thưởng thức bữa sáng mình làm, tâm tình Lâm Phong cũng vô cùng tốt.
Được chăm sóc cho cô từng bữa ăn giấc ngủ chính là kế hoạch cuộc đời mà anh đã vạch ra.
Cô gái trước mặt anh, là người dù thế nào cũng không rời bỏ anh, là người tiếp thêm động lực cho anh.
Anh sẽ luôn chở che cho cô, để cô yên bình an vui mỗi ngày.
Chương 69: Người đã vào tay, không thể dễ dàng buông tha
Chương trình giao lưu văn hóa đã kết thúc, Di Giai cũng chính thức nhập học TH.
Cao Vĩnh Gia, Giai Ý, Hà Nhi và Lục Huy cũng đến thành phố nhập học.
Giai Ý và Hà Nhi sẽ đến ở cùng Di Giai và Hiểu Tâm, Lục Huy và Cao Vĩnh Gia thì đến ở cùng Hàn Tuấn.
Cả nhóm cuối cùng đã có thể tụ tập đông đủ với nhau.
Buổi tối, liền kéo nhau đi ra ngoài ăn.
Lục Huy hào hứng gọi bia, nhưng rốt cuộc có mỗi mình cậu ta uống.
Vì những người kia còn phải lái xe đưa bạn gái về nhà.
Lục Huy vừa tự mình cạn ly, vừa kêu ca: “Haizzz mấy người có bạn gái thì hay lắm sao? Như tôi đây này, độc thân có phải sướng không, muốn uống bia thì uống, muốn làm gì thì làm.” Nói thì nói vậy chứ trong lòng Lục Huy chính là đang ghen tị muốn chết.
Cả đám chơi với nhau mà ai cũng có đôi có cặp, còn anh cứ mãi một mình bơ vơ, lần nào cũng phải ăn một đống cẩu lương.
“Tội nghiệp mày độc thân nên đâu có biết cảm giác có bạn gái để yêu thương là thế nào.” Hàn Tuấn trêu.
Cao Vĩnh Gia cũng góp lời: “Mau tìm bạn gái đi, để đi với bọn này còn có đôi có cặp, chứ lần nào cũng có mình mày.” Anh vừa nói vừa kéo Lục Huy sát lại mình to nhỏ: “Hay là mày với Hà Nhi yêu đương đi.
Trong nhóm còn mỗi hai bọn mày.”
Lục Huy tỏ vẻ sợ hãi: “Cho em xin đi Gia ca, bà chằn đó có cho em cũng không dám.” Người ức hiếp anh nhiều nhất cũng chính là Hà Nhi đó, hết mắng rồi đánh.
Cũng thật là, lúc đầu cứ ngỡ cô ấy hiền nhất hội, ai mà ngờ một thời gian quen thuộc rồi tính cách lại thay đổi lớn như vậy.
Hàn Tuấn cạnh bên cũng cười góp vui: “Để rồi xem, cho mày biết ghét của nào trời trao của đó, đúng không Phong ca?”
Lâm Phong đang bóc vỏ tôm cho bạn gái nhỏ cũng bị lôi vào cuộc.
Anh vừa làm vừa trả lời: “Cái này thì đúng.” Giống như chuyện của anh và Di Giai vậy, lúc đầu cả hai đều chẳng ưa nhau, cuối cùng lại dính vào nhau đến không thể tách ra được.
Di Giai nghe cánh đàn ông cứ rục rịch nhỏ to gì đó, liền hỏi: “Mọi người đang nói gì mà đúng với không vậy?”
Lâm Phong đút tôm vào miệng Di Giai: “Chuyện của người lớn, trẻ con không nên tò mò.”
Di Giai vừa nuốt con tôm xuống vừa liếc Lâm Phong một cái: “Anh mới là trẻ con ấy.”
Lâm Phong khẽ ghé sát tai Di Giai: “Còn chưa phát triển hết thì đúng là trẻ con rồi.”
Di Giai ban đầu còn chưa hiểu lắm, nhưng mấy giây sau não bắt đầu load, cô liền hiểu anh là đang nói đến ngực của cô.
Lần đó khi anh sờ soạng, cô còn ngượng ngùng chống chế rằng là do cô vẫn chưa phát triển hết mà thôi.
“Đồ lưu manh!” Di Giai mặt đỏ tới mang tai tức giận mắng.
Thật không ngờ chuyện này mà anh dám nhắc đến để trêu cô.
Lâm Phong cười khẽ, trêu chọc cô hình như là thú vui của anh rồi.
Cái bộ dạng xấu hổ đỏ mặt này của cô, anh càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Lục Huy và Hà Nhi nhìn ngó xung quanh mình, thấy cặp cặp đôi đôi cứ thì thầm cười đùa với nhau, cảm thấy lạc lõng vô cùng.
Hừ lần sau nên hạn chế đi chơi cùng mấy người này mới được, lần nào đi cũng nghẹn họng không ăn cơm nổi.
Bất chợt, ma xui quỷ khiến thế nào mà hai người bắt gặp ánh nhìn của nhau.
Hà Nhi hừ lạnh một cái rồi quay mặt đi, Lục Huy cũng không vừa, lè lưỡi trêu lại Hà Nhi.
Hừ thành đôi thành cặp với nhau hả? Còn lâu!
Ăn uống chơi bời xong, ai về nhà nấy.
Lâm Phong chưa đưa Di Giai về nhà mà lại một đường đưa cô về thẳng nhà mình.
Tối nay anh muốn dành tặng cho cô bất ngờ.
“Trễ rồi sao anh còn chưa đưa em về nhà?” Di Giai hỏi.
“Lát nữa em sẽ biết, bây giờ em nhắm mắt lại đi.”
“Để làm gì vậy anh?” Di Giai dù tò mò nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Lâm Phong nhắm mắt lại.
Lâm Phong vừa dắt tay Di Giai đi vào vừa đếm: “1… 2… 3 mở mắt nào!”
Di Giai hồi hộp mở mắt ra.
Khung cảnh trước mắt làm cô không kiềm được mà thốt lên: “Đẹp quá!”
“Mừng em chính thức nhập học TH, có thích không?”
Di Giai nhìn khu vườn nhỏ trước nhà đang sáng rực với những ánh đèn lung linh đủ sắc màu mà cảm thán.
Thế này còn có thể không thích sao?
Cô vừa ôm chầm lấy anh vừa nói: “Thích lắm chứ.
Cảm ơn anh!”
Làm cho Di Giai vui vẻ là điều mà Lâm Phong luôn muốn.
Anh đã tự tay thiết kế từng chiếc đèn led hình trái tim, rồi treo lên hàng rào và trước cửa nhà.
Di Giai thích thú đứng ngắm nhìn những ánh đèn đến không chớp mắt.
Phía sau lưng là Lâm Phong, đang nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương.
Nụ cười của cô chính là kỳ quan đẹp nhất với anh.
Anh nguyện dùng cả đời để bảo vệ kỳ quan đặc biệt này.
Ánh đèn sáng rực, hai người yêu nhau đang đứng cạnh nhau.
Khung cảnh thật ngọt ngào và lãng mạn.
Lát sau, Lâm Phong sợ Di Giai lạnh nên vội đưa cô vào nhà.
Anh biết đã rất trễ rồi, hẳn là nên đưa cô về.
Nhưng anh thực sự muốn ở cùng cô cả đêm.
“Tối nay em ở lại với anh được không?”
Di Giai định nói không được, nhưng nhìn vẻ mặt cô đơn của Lâm Phong đột nhiên yếu lòng.
Cô do dự: “Nhưng mà… bọn Giai Ý sẽ… sẽ trêu em…” Cô lại cùng anh ở bên ngoài, chắc là bị mấy đứa bạn nhiều chuyện kia chọc đến đỏ mặt mất.
Lâm Phong có hơi hụt hẫng: “Ừ, vậy em mặc áo khoác vào đi, anh đưa em về.”
Di Giai không hiểu sao mình luôn không cứng rắn nổi khi thấy vẻ mặt đáng thương của Lâm Phong.
Sợ anh buồn, cô cuối cùng quyết định: “Được rồi, em ở lại với anh.” Đằng nào thì đây cũng không phải lần đầu ở cùng nhau.
Bọn nó có trêu thì cứ trêu đi, cô cứ giả điếc là được chứ gì.
Lâm Phong được như ý, ánh mắt liền trở nên sáng rực: “Vậy chúng ta đi ngủ thôi.” Vừa nói anh vừa bế cô một đường đi thẳng lên lầu.
Không biết có nhìn lầm không, nhưng trong một khoảnh khắc Di Giai cảm thấy anh hình như đang nở nụ cười tà mị.
Có phải cô lại rơi vào bẫy của anh nữa rồi không?
“Khoan đã… em đổi ý rồi…” Di Giai vội vàng vùng vẫy thoát thân.
Lâm Phong lắc đầu: “Muộn rồi.” Người đã vào tay, anh đâu thể để cô thoát dễ dàng.
Nhưng Lâm Phong trước sau vẫn giữ đúng lời hứa với Di Giai, anh chỉ hôn cô rồi chiếm chút tiện nghi, sau cùng thành thật ôm cô vào lòng mà ngủ.
Anh hôn lên trán cô: “Bảo bối ngủ ngon.”
Cô gái đang rúc trong lồng ngực ấm áp của anh, đột nhiên rướn người hôn chụt lên môi anh một cái: “Ngủ ngon.”
Lâm Phong nhếch môi, xoay người đè Di Giai dưới thân: “Xem ra em vẫn muốn hôn, vậy chúng ta tiếp tục.” Anh vừa nói vừa cúi người xuống gần cô.
Cô vội lấy tay che miệng: “Không… phải… trễ rồi… chúng ta đi ngủ thôi…” Vừa rồi anh đã hôn cô đến sưng cả môi rồi, còn muốn hôn nữa?
Lâm Phong khúc khích cười, khẽ hôn lên trán Di Giai: “Đùa em thôi.
Mau đi ngủ.”
Di Giai khẽ cười, cả người dán chặt vào người anh, cảm nhận nhịp tim của anh, hơi ấm của anh.
Tất cả những thứ này, với cô chính là yên bình.
Buổi sáng Lâm Phong dậy trước, thấy Di Giai vẫn còn ngủ, anh nhẹ nhàng gỡ tay ra, đặt cô nằm yên xuống gối rồi mới xoay người vào phòng tắm.
Xong xuôi, anh còn xuống bếp, muốn tự tay làm bữa sáng cho cô.
Anh thuần thục cho bánh mì vào lò nướng, chiên trứng và chuẩn bị thêm rau bày trí trên đĩa.
Dĩ nhiên không thể thiếu sữa đậu nành nóng hổi.
Bé con nhà anh có nói, cứ siêng uống đậu nành thể nào cũng có lúc thứ bé bé kia to lên thêm.
Di Giai cũng bị ánh sáng chiếu vào phòng làm thức giấc.
Cô quay sang nhưng không thấy anh đâu, liền rời giường đi tìm anh.
Đúng lúc, anh cũng vừa định đánh thức cô dậy ăn sáng rồi còn đến lớp.
“Em dậy rồi.
Mau tắm rửa đi, bữa sáng anh đã làm xong rồi.” Anh vuốt tóc cô cưng chiều.
Di Giai vẫn còn ngái ngủ, cô làm nũng ôm lấy cánh tay anh buông.
Anh cười, vỗ vỗ đỉnh đầu cô: “Ngoan nào, lát nữa em còn phải đến trường đấy.
Em cứ thế này sẽ trễ cho xem.”
Nghe nói đến việc đi học, Di Giai cố gắng tỉnh táo, đi vào phòng tắm.
Lúc cô xuống lầu, Lâm Phong đã dọn sẵn thức ăn lên bàn.
Cô mỉm cười, khẽ nhón chân hôn anh, “Cảm ơn anh vì buổi sáng”, rồi ngồi vào bàn.
Lâm Phong cũng ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận xắn trứng ra từng miếng nhỏ cho cô.
Nhìn cô vui vẻ thưởng thức bữa sáng mình làm, tâm tình Lâm Phong cũng vô cùng tốt.
Được chăm sóc cho cô từng bữa ăn giấc ngủ chính là kế hoạch cuộc đời mà anh đã vạch ra.
Cô gái trước mặt anh, là người dù thế nào cũng không rời bỏ anh, là người tiếp thêm động lực cho anh.
Anh sẽ luôn chở che cho cô, để cô yên bình an vui mỗi ngày..