Hôm sau, cả nhóm Di Giai đã lên đường về nhà ngoại Lâm Phong.
Ông bà ngoại Thượng trông thấy Lâm Phong, còn có cả bạn bè của anh vô cùng vui vẻ.
“Ôi trời, các con đến chơi sao không báo trước cho bọn ta một tiếng để chuẩn bị tiếp đãi cho chu đáo!”
Di Giai lễ phép: “Không sao ạ, ông bà cứ coi bọn con như con cháu trong nhà, không cần phải khách sáo đâu ạ.”
Lâm Phong khẽ cười, bất ngờ khoác vai Di Giai: “Cô ấy bây giờ là bạn gái con, đúng là nên xem như người nhà.
Còn những người này, thì không ạ.” Anh vừa nói vừa chỉ tay vào đám Cao Vĩnh Gia.
Di Giai xấu hổ, muốn hất tay Lâm Phong ra nhưng anh vẫn giữ chặt, bộ dáng chính là muốn công khai với cả nhà ngoại.
Nhóm bạn tỏ ra dè bĩu, hừ show ân ái cho ai xem.
Còn nữa, người rủ bọn này về nhà ngoại anh chơi còn không phải là anh sao?
Ông bà ngoại Thượng vốn đã rất thích Di Giai, nay còn nghe anh tuyên bố cô là bạn gái anh, trong lòng tràn đầy phấn khích: “Tốt quá, tiểu tử thối, con không làm bọn ta thất vọng!”
Đám bạn Di Giai, cảm thấy thật quá dư thừa, rất muốn nhanh chóng rời đi.
Hàn Tuấn đùa: “Ôi trời, chúng ta hình như đến đây không đúng lúc nhỉ?”
Ông ngoại Thượng vội nói: “Cái gì mà không đúng lúc, mau mau vào nhà!” Ông ngoại nói rồi ra hiệu cho tất cả xách hành lý vào.
Di Giai véo hông Lâm Phong một cái thật mạnh, rồi bỏ đi trước cùng bà ngoại Thượng, không thèm để ý đến anh nữa.
Lâm Phong xoa xoa hông của mình, rồi cũng nhanh chân chạy theo Di Giai, giúp cô mang hành lý lên phòng.
Ông bà ngoại dọn hai phòng cho khách, một phòng cho bọn con trai, còn lại một phòng cho các cô gái.
Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, cả nhà ngoại Lâm Phong còn tất bất chuẩn bị thức ăn, muốn chiêu đãi cả nhóm một bữa ra trò.
Đám con gái thấy vậy vào giúp một tay, còn đám con trai cùng ông ngoại Thượng ra sau vườn nhà bắt cá, hái rau.
Di Giai và Hiểu Tâm đã quen mấy công việc nhà này nên làm rất thuần thục, còn Giai Ý và Hà Nhi cứ lóng nga lóng ngóng không biết nên làm gì, liền bị phân công nhiệm vụ đi rửa trái cây.
Mỗi người một việc, cuối cùng cả một bàn ăn thơm ngon hấp dẫn cũng ra lò.
Thịt cá có đủ, rau củ quả còn tươi ngon, quả thật là làm cho mấy cái bụng đói không nhịn nổi.
Đúng lúc, hai đứa nhóc con cậu mợ út đi chơi trở về.
Nhìn thấy nhà mình bỗng dưng đông đúc náo nhiệt, nhất là sự xuất hiện của Di Giai khiến cả hai đứa vô cùng vui vẻ.
“A nhà mình hôm nay vui quá! Em chào các anh chị ạ!”
“A chị Di Giai, sao lâu quá chị mới đến thăm bọn em thế!” Bé gái liền chạy đến ôm chầm lấy Di Giai.
Di Giai cũng đáp lại cái ôm, cô mỉm cười: “Chị bận quá, em đừng giận chị nhé.”
“Không sao ạ, em không giận chị xinh đẹp đâu!” Chị xinh đẹp là cách gọi mà con bé bắt chước theo anh họ Lâm Vĩnh của mình.
“Được rồi, bây giờ em và anh trai mau vào rửa tay rồi ra ăn cơm.
Sau đó chị sẽ lấy quà cho các em nhé.
Bọn chị mua rất nhiều bánh và đồ chơi cho mấy đứa đấy!”
Cả hai đứa nghe đến bánh và đồ chơi thì không giấu nổi hào hứng: “Được ạ.”
Lâm Phong nhìn theo một màn chị em thâm tình này mà buồn cười, hai cái đứa này thấy chị gái xinh đẹp liền quên luôn anh họ này.
Một câu cũng không thèm nói, đúng là đồ sói mắt trắng mà.
Còn nhóm bạn thì cảm thấy Di Giai chính là đã dùng bùa mê gì đó, nếu không tại sao cả nhà ngoại Lâm Phong trên dưới đều yêu thích cô như vậy chứ.
Đợi cả hai đứa nhóc trở lại, cả nhà chính thức ngồi vào bàn ăn.
“Ăn nhiệt tình vào nhé!” Ông bà ngoại và cậu mợ út vô cùng hiếu khách.
“Bọn con không khách sáo đâu ạ!”
Ăn uống dọn dẹp xong đã chập tối, ai về phòng nấy.
Di Giai mấy ngày nay không màng sự đời, bây giờ sóng to gió lớn đã qua, cô liền truy hỏi hai cô bạn mình chuyện tình cảm.
“E hèm… Giai Ý, Hiểu Tâm hai đứa bọn mày có chuyện gì giấu tao đúng không?”
Giai Ý, Hiểu Tâm giật thót: “Chuyện… chuyện gì chứ?”
“Còn không nói thật?” Di Giai làm ra vẻ nghiêm túc.
Hà Nhi cũng ra vẻ hóng chuyện, chờ đợi Giai Ý và Hiểu Tâm.
Giai Ý ấp úng một hồi thì cũng nói thật: “Tao… tao với Cao Vĩnh Gia… đang… đang yêu đương…”
Hà Nhi bất ngờ: “Hả? Thật sao?” Sao đi chung với nhau mà cô lại không biết gì nhỉ?
Giai Ý gật đầu: “Cũng… cũng mới mấy tháng nay thôi…”
Di Giai chậc chậc lưỡi: “Vậy mà hai người lại giấu tao đến bây giờ.”
“Tao… tao không biết nên nói thế nào với mày… nên mới…”
“Thôi được, mày thành thật nên tạm tha đấy.” Di Giai lại nhìn về phía Hiểu Tâm: “Còn mày?”
Đối diện với ba ánh mắt nhìn mình, Hiểu Tâm ra vẻ vô tội: “Tao… tao thì có chuyện gì đâu cơ chứ…”
“Thật là không có? Tao thấy mày với Hàn Tuấn cũng mờ ám lắm đấy.” Di Giai ra vẻ không tin tưởng, nhất quyết truy hỏi.
Hiểu Tâm chần chừ một lát thì cũng chịu nói thật.
Có điều cô với Hàn Tuấn bây giờ cũng chưa chính thức xác nhận mối quan hệ.
Tất cả còn phải xem kết quả thi nữa.
Nhưng cả cô và Hàn Tuấn đều làm bài khá tốt, cho nên chắc việc hẹn hò là điều gần như chắc chắn rồi.
Hà Nhi sau khi nghe được mấy cô bạn bộc bạch chuyện tình cảm liền thở dài khi nghĩ đến mình một mảnh tình vắt vai cũng chưa có: “Haizzz khi nào thì mới tới lượt mình yêu đương đây?”
Di Giai khẽ trêu: “Trong nhóm chúng ta cũng còn Lục Huy độc thân đấy? Cậu nghĩ sao về cậu ấy?”
Hà Nhi nghe đến cái tên Lục Huy liền muốn phun luôn miếng trái cây đang ăn trong miệng: “Thôi thôi cho mình xin.
Đàn ông thế giới này chết hết mình cũng không chọn tên đó.”
Giai Ý cười: “Lúc trước mình cũng từng có suy nghĩ vậy với Cao Vĩnh Gia đấy.”
Hà Nhi vội xua xua tay: “Đó là cậu, còn mình thì không đâu.” Hừ cái tên Lục Huy kia, nghe đến tên là cô muốn chạy xa rồi.
Người gì mà một chút trưởng thành cũng không có, suốt ngày hi hi ha ha như thằng ngốc ấy.
Bên này các cô gái trò chuyện rôm rả thì bên phòng Lâm Phong, đám con trai cũng đang nói với nhau về chuyện tình cảm của mình.
Cũng như Hà Nhi, Lục Huy sau khi biết mình là người duy nhất lẻ loi, cũng thở dài bất lực.
Tại sao ai cũng có đôi có cặp hết rồi, chỉ còn mỗi mình anh cô đơn?
***
Hôm sau, cả nhóm ăn sáng xong liền kéo nhau đi đến nông trại nhà Lâm Phong.
Di Giai đã đến đây rồi, nhưng vẫn vô cùng háo hức.
Còn đám bạn, khỏi phải nói hào hứng khám phá đến thế nào.
Các cô gái liên tục kéo nhau chụp hình, lúc là ở vườn cà chua chín đỏ, lúc lại đến chỗ vườn dâu tây căng mọng.
Lâm Phong nhìn Di Giai vừa chụp hình vừa cười khúc khích bên mấy quả dâu tây, liền nhớ đến ngày trước cô cũng mỉm cười như vậy, vui vẻ như vậy.
Ngày đó cô còn bị rắn dọa đến sợ xanh mặt phải bám víu vào anh.
Mọi thứ dường như vẫn vậy, chỉ khác là bây giờ anh và cô đã có danh phận, chính là người yêu của nhau.
Sau khi rong chơi cả ngày ở nông trại, cả đám quay về cũng là xế chiều.
Loay hoay tắm rửa ăn tối xong, cả nhóm lại quay về phòng dọn dẹp hành lý, chuẩn bị ngày mai quay trở về.
Di Giai sau khi dọn xong đồ, liền qua phòng tìm Lâm Phong.
Lúc chiều, ông bà ngoại có nhắc đến việc thi đại học, anh tuy ngoài miệng vẫn giả vờ nói mọi việc rất tốt, nhưng cô biết trong lòng anh đang rất buồn.
Cho nên, mới đi tìm anh để an ủi, nhưng hiện tại anh lại không có trong phòng.
Di Giai nghĩ ngợi một lúc rồi đi thẳng ra ngoài sân.
Đúng như cô đoán, anh đang ngồi một mình ngoài này.
Anh đang nghĩ ngợi gì đó, đến nỗi không phát hiện ra sự xuất hiện của cô.
Cô nhẹ nhàng tiến đến ngồi cạnh anh: “Anh không vui đúng không?”
Anh bâng quơ nhìn lên trời: “Không có, anh vẫn bình thường mà.”
Di Giai lắc đầu: “Anh đừng lừa em, em biết anh đang nghĩ gì.
Nào em cho anh mượn bờ vai này.” Cô vừa nói vừa vỗ vỗ lên vai mình, ý bảo anh có thể dựa dẫm vào cô.
Lâm Phong khẽ cười, cũng thuận theo ý cô, ngả đầu tựa lên vai cô thì thầm: “Anh đúng là không vui khi nghĩ đến việc không thể cùng lúc vào TH với em.”
Di Giai tìm đến bàn tay của Lâm Phong nắm chặt: “Không sao, cũng chỉ có một năm thôi mà.
Một năm nhanh lắm đấy.”
“Em có thấy thất vọng về anh không?” Khi anh tự ý bỏ thi, bỏ lỡ tương lai chỉ vì muốn chống đối với gia đình.
Di Giai lắc đầu: “Không, em ngược lại còn thấy ngưỡng mộ anh.” Chí ít anh dám phản kháng, anh dám đấu tranh để đòi lại sự tự do của mình.
Còn cô, chỉ biết chấp nhận cuộc sống này mà thôi.
Lâm Phong hiểu ý Di Giai, anh có thể thoát khỏi sự ràng buộc, nhưng cô thì không.
Vì cô vốn nhạy cảm, yếu đuối, sợ làm người khác tổn thương, nên thà tự mình thương tổn.
Anh ngồi dậy, chuyển đổi vị trí với cô, choàng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng mình dỗ dành: “Đừng buồn, chờ anh, anh sẽ mau chóng cho em cuộc sống em mong muốn.”
Di Giai mỉm cười: “Em luôn chờ anh, cũng luôn tin tưởng anh.
Nhưng anh cũng không cần tạo áp lực quá lớn với bản thân.
Cuộc sống hiện tại với em cũng tốt mà.” Chỉ cần có anh, thì đối với cô đã viên mãn lắm rồi.
Im lặng một lúc, cô lại nói: “Anh còn nhớ, hôm ấy chúng ta cũng ngồi đây ngắm sao, còn gặp sao băng, em đã ước gì không?”
“Không phải em nói điều ước nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa sao?”
“Không sao, bởi vì mong ước của em đã thành sự thật.” Lần đó cô đã ước người con trai ngồi bên cạnh cô sẽ có người sưởi ấm trái tim, và người đó chính là cô.
Bây giờ, anh đã thật sự trở thành bạn trai cô, cô cũng có thể hoàn thành mong ước được ở cạnh chăm sóc anh, sưởi ấm anh.
Lâm Phong nghe xong điều ước của Di Giai thì bật cười: “Hóa ra em sớm đã si mê anh.”
Di Giai xấu hổ đánh lên người Lâm Phong: “Không được trêu em.
Còn anh, anh đã ước gì, mau nói em nghe đi.”
Lâm Phong lắc đầu: “Chưa thể nói được.
Điều ước của anh chỉ mới hoàn thành một phần, đợi đến khi hoàn toàn thành sự thật, anh sẽ nói với em.” Đợi đến lúc anh cho cô tất cả những gì cô muốn, anh sẽ nói cho cô biết, rằng điều ước của anh chính là tất cả mong ước của cô đều sẽ thành hiện thực.
Di Giai dù rất tò mò, nhưng cô cũng tin nếu nói ra lời ước nguyện sẽ không còn linh nghiệm, nên cũng không hỏi nữa.
Cô lại tựa đầu vào vai anh, hai người tay đan tay nhau, cùng ngắm nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, hi vọng vào một ngày mai tươi sáng.