Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 56: 56: Bên Nhau Cả Đời





Nghe được những lời này, tâm tình Di Giai đã tốt hơn nhiều.

Cô cảm thấy, mọi thứ cô làm đều xứng đáng.

Bây giờ, cô rốt cuộc cũng có thể nhẹ lòng rồi.
Cô ngước đôi mắt vẫn còn đọng nước của mình nhìn Lâm Phong mỉm cười: “Nếu vậy thì anh phải ở bên em cả đời để không ai có thể cướp em được.”
Lâm Phong khẽ lau nước mắt cho Di Giai: “Anh sẽ bên em cả đời.” Lần này là lời hứa kiên định, cả đời không thay đổi.

Dù có ra sao, anh cũng sẽ không ngu ngốc buông tay cô lần nữa.
“Tin anh, anh đã hứa cho em cuộc sống như mong muốn, anh nhất định làm được.”
“Em tin anh.

Mãi mãi tin anh.” Di Giai không do dự đáp.
Cô chưa bao giờ ngừng tin tưởng anh.
Đại học cũng không phải là tất cả, lỡ năm nay, có thể hẹn đến năm sau.
Anh là người có chí hướng, nhất định sẽ thành công.
Cô sẽ chờ anh, cũng sẽ luôn cùng anh cố gắng.
Cao trào qua đi, Di Giai cảm thấy có chút đói bụng.

Cô ở trong lòng anh nũng nịu: “Em muốn ăn gì đó.”
Lâm Phong cười, anh đã biết trước thể nào khi tỉnh dậy cô cũng sẽ đói bụng mà.
“Chờ anh một lát, anh đi lấy thức ăn cho em.” Anh nói.
Di Giai vẫn còn ám ảnh những chuyện vừa xảy ra, cô không chịu buông tay Lâm Phong ra.
Biết nỗi sợ của cô, anh cúi người hôn lên trán cô trấn an: “Đừng lo, anh đi sẽ nhanh về thôi.


Anh đã nói sẽ không rời bỏ em nữa, anh sẽ không gạt em.

Huống hồ…” Mấy lời cuối, anh khẽ thì thầm vào tai cô: “…Cơ thể em anh đều nhìn thấy hết… anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Di Giai cảm thấy mặt mình nóng lên, cô mắng anh: “Anh… Lúc nãy còn dám nói là nhân viên khách sạn thay quần áo cho em… Anh thật sự lưu manh…”
Lâm Phong nhếch môi: “Đó chưa phải việc lưu manh nhất…” Anh còn muốn nói, vừa rồi anh và cô còn rất cuồng nhiệt, nhưng mấy lời này đều nhịn lại.
Di Giai không nghe nổi mấy lời ám muội của Lâm Phong nữa, dứt khoát xua đuổi anh: “Anh… anh nhanh đi… em đói lắm rồi…”
Lâm Phong bật cười, xoay người rời đi.
Còn lại một mình trong phòng, Di Giai ôm lấy gương mặt đỏ bừng của mình.
Cô lại khẽ mân mê bộ quần áo của anh mà cô đang mặc trên người.

Có hơi ấm của anh, có hương vị của anh.

Nhưng nghĩ đến việc anh chính tay mặc lên người cô, cô lại không nhịn được xấu hổ… Còn nữa…anh… anh có chê cô bé quá không?
Di Giai càng nghĩ càng không có lối thoát, cô cứ vào đầu bứt tai, rồi lại vùi mặt xuống hai đầu gối.
Mãi đến khi nghe cửa phòng mở, biết anh đã trở lại, cô mới lấy lại bình tĩnh, vờ như không có gì.
Lâm Phong đã trở lại cùng với tô cháo thịt bằm nóng hổi trên tay.
Anh đặt bát cháo lên bàn, rồi vuốt tóc cô cưng chiều: “Em chờ có lâu không? Cháo nấu lâu đã nguội, nên anh phải hâm lại cho nóng.”
Di Giai lắc đầu, tỏ ý không sao, lại hỏi: “Nhưng sao khách sạn lại có sẵn cháo vậy ạ?”
“Lúc đưa em về đây anh đã nhờ người chuẩn bị sẵn vì lo em tỉnh dậy sẽ đói.”
Biết cháo là Lâm Phong chuẩn bị, Di Giai trong lòng ấm áp vô cùng.

Thấy không, rõ ràng là lo cho cô đến vậy, mà lúc nãy còn giả vờ lạnh lùng!
Cô chồm người hôn chụt lên môi anh một cái, tinh nghịch: “Coi như anh biết lấy công chuộc tội.


Em tha cho anh, còn thưởng thêm nữa đấy.”
Lâm Phong véo má Di Giai: “Lắm trò quá đi”, lại bảo cô: “Nào mau ăn đi, cẩn thận nóng nhé.”
Di Giai làm nũng: “Anh đút cho em cơ…”
Lâm Phong bật cười, cầm lấy bát cháo cẩn thận thổi từng muỗng cho Di Giai.
Di Giai đương nhiên vô cùng hưởng thụ với sự chăm sóc của Lâm Phong.

Cô ngoan ngoãn há miệng chờ anh đút cháo.
Cháo cũng đã ăn xong, Lâm Phong cẩn thận lấy khăn giấy lau miệng cho Di Giai.

Đột nhiên trên chương trình tivi mà Di Giai đang xem phát đoạn quảng cáo phim mới của một nam diễn viên.

Chính là cái tên Vương gì đó mà lúc nãy cô có nhắc tới.
Lâm Phong hấng giọng: “Vương đại thần là tên này sao?” Vừa nói anh vừa chỉ tay lên màn hình.
Di Giai không hề nhớ chuyện mình đã lỡ miệng nói bậy lúc đang say, thành thực gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng biết Vương đại thần sao?”
Lâm Phong gật gù: “Ừ, vừa nãy trong lúc không tỉnh táo em có nhắc đến.”
Di Giai giật mình: “Hả, em nhắc đến sao? Em… em đã nói gì vậy?” Nhìn sắc mặt hơi không vui của Lâm Phong, Di Giai có dự cảm không lành.

Chẳng lẽ cô đã nói điều gì không nên nói sao?
Lâm Phong ngã người tựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu vu vơ: “Cũng không có nói gì nhiều, chỉ nói tên đó đẹp trai gì đó, còn so sánh với anh.”
“Ah… anh đừng nghe mấy lời em nói lúc không tỉnh táo… Với cả có phải em vẫn chọn anh đẹp trai hơn không?” Di Giai hơi căng thẳng, lí nhí hỏi Lâm Phong.
“Nếu em chọn tên đó đẹp trai hơn thì em còn yên thân với anh chắc?”
Di Giai nịnh nọt: “Anh thấy không, lúc em say mà vẫn luôn xem anh là nhất!”
Lâm Phong nhếch môi: “Không phải em vừa nói lời nói lúc không tỉnh táo đừng nên nghe sao?”
Di Giai cười hề hà: “Nhưng riêng vị trí của anh trong lòng em thì dù tỉnh hay say vẫn luôn là số một.” Vừa nói cô vừa ôm lấy cánh tay anh nũng nịu.

Lâm Phong cuối cùng bật cười trước sự lươn lẹo của bạn gái nhà mình, khẽ véo mũi cô cưng chiều, rồi lại kéo cô vào lòng mình.

Anh khẽ siết chặt cô, tìm kiếm cảm giác chân thực, giống như sợ tất cả những gì đang diễn ra chỉ là anh đang nằm mơ.
Di Giai cũng rúc trong lồng ngực của Lâm Phong mà cảm nhận hơi ấm của anh.

Cuối cùng cô cũng tìm được anh, cũng giữ anh lại bên mình rồi.

Mấy ngày qua với cô mà nói dài như cả thế kỷ.
Được một lúc, Di Giai bật dậy nhìn Lâm Phong hỏi: “Cơ mà quần áo của em đâu anh?” Dù gì ngày mai cô cũng không thể mặc quần áo của anh ra khỏi đây được.
Bất chợt bị cô hỏi về vấn đề này, Lâm Phong có hơi mất tự nhiên, viện cớ: “À cái đó… lúc nãy anh không cẩn thận làm váy em rách rồi.

Ngày mai anh sẽ đi mua cho em bộ váy mới để thay.” Anh đương nhiên không dám nói là do anh không kiềm chế được trong lúc cuồng nhiệt cùng cô nên đã xé rách váy.
Di Giai ngây thơ vẫn tin là do Lâm Phong vô ý làm vướng rách váy của mình, không nghĩ ngợi gì nhiều.
Lâm Phong nhân cơ hội lấy lại quyền chủ động về phần mình, nghiêm túc giáo huấn cô gái vừa rồi còn say sỉn làm loạn: "Chuyện quần áo đó không quan trọng, cái chính là ai cho em lá gan dám đến quán bar uống rượu?"
Di Giai biết sai, liền làm nũng để được ân xá: "Em biết em làm vậy là không tốt...!nhưng mà tại anh bỏ rơi em...!em buồn quá...!nên mới muốn đi giải sầu mà..."
"Kể cả như vậy em cũng không được đến những nơi phức tạp như quán bar.

Nếu không có anh, em đã gặp rắc rối với mấy tên vô lại kia rồi.

Còn nữa, em có biết lúc say em không kiểm soát được hành động của mình sẽ rất nguy hiểm không?" Lâm Phong nghiêm khắc.
Di Giai gật đầu ra vẻ đã hiểu, còn giơ tay thề thốt: "Em biết rồi...!nhất định không có lần sau nữa!"
Trông thấy dáng vẻ hối lỗi xụ mặt, đôi mắt long lanh nhìn mình của Di Giai, Lâm Phong cũng không tức giận cô nổi.

Anh vuốt ve khuôn mặt cô: "Được rồi, anh lo lắng mới nói với em những lời này.

Sau này, tránh xa rượu bia cho anh."
"Được ạ.

Em cam đoan không dính đến chúng nữa.


Vừa không ngon lại vừa khiến em nhức đầu muốn chết hì hì." Thật sự có cho tiền cô cũng không thử một lần nữa.
Trời cũng đã khuya, Di Giai sau một lúc huyên thiên cũng đã thấm mệt.
Nhưng hiện tại chỉ có một chiếc giường, cô bối rối không biết làm sao.

Cũng không thể cứ thế ngủ cùng nhau được.
Thấy cô cứ loay hoay, anh cười: “Yên tâm ngủ đi, anh ngủ trên sofa.”
“Nhưng… nhưng anh ngủ sofa sẽ không thoải mái…”
“Anh là đàn ông, ngủ ở đâu chẳng được.” Anh vừa nói vừa mở tủ lấy ra chăn gối dự phòng.
Cô vẫn thấy không ổn, dù sao cũng là phòng của anh mà lại bắt anh ngủ trên sofa vừa nhỏ vừa chật, cứ ấp úng: “Hay… hay là… anh cứ lên đây ngủ…”
Lâm Phong tiến về phía Di Giai, đặt chăn gối sang một bên, rồi xoay người đè cô xuống dưới thân mình, nhếch môi: “Anh mà ngủ cùng em trên giường thì không chắc sẽ không làm gì em đâu.”
Di Giai đỏ mặt vì câu nói ám muội kia của Lâm Phong, cô xoay mặt sang một bên, không dám trực tiếp nhìn vào mắt anh.
“Vậy… vậy anh cứ ngủ trên sofa đi…” Cô có chút căng thẳng, hai tay che chắn trước ngực như sợ anh sẽ ăn thịt mình.
Lâm Phong bật cười, không phải lúc nãy say cô mạnh dạn lắm sao, còn dám lợi dụng sờ mó anh cơ mà? Vậy mà bây giờ lại sợ sệt thế kia?
Thấy cô có vẻ đáng thương, anh cũng không nỡ trêu cô thêm, thành thực hôn lên trán cô một cái rồi ngồi dậy, ôm lấy chăn gối đi về phía sofa.
Ở bên này, Di Giai âm thầm thở hắt ra, với tay tắt đèn.
Cô kéo chiếc áo đang mặc trên người lên hít hà rồi âm thầm cười trộm.

Áo của anh, có mùi thơm của anh, có hơi ấm của anh.
Lâm Phong trên ghế sofa cũng chưa ngủ được, anh nhớ lúc nãy mình và cô suýt chút thì…
Anh thở dài, sao ở cạnh cô sức chịu đựng của anh lại thấp đến vậy? Mới bị cô càn quấy một lúc đã không kiềm lòng được mà muốn biến cô thành người phụ nữ của mình.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng vừa nãy của cô, anh biết hẳn là cô chưa sẵn sàng.

Cũng may, anh dừng lại kịp lúc trước khi mọi chuyện đi xa hơn.
Anh đã nói, anh yêu cô, trân trọng cô, tuyệt đối không ép buộc cô làm những gì mình không thích.

Cho nên, anh sẵn sàng chờ đợi cô, chờ đến lúc cô không còn sợ hãi hay e ngại nữa..