Ngày thi thứ hai lại bắt đầu.
Buổi sáng là thi Anh văn, đối với Di Giai mà nói chính là thả hồ về rừng, cho nên hoàn toàn không làm khó được cô.
Lâm Phong sau những lần được Di Giai bổ túc cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều về môn Anh văn, cho nên cơ bản cũng làm tốt.
Đám bạn Di Giai chỉ có Hiểu Tâm là còn làm tốt một chút, những người còn lại, chỉ hi vọng được điểm ổn, không để ảnh hưởng quá nhiều những môn khác là đã mừng rồi.
Thi xong môn Anh văn, Lâm Phong đang định đi tìm Di Giai thì lại vô tình gặp thầy Lâm.
Thấy anh, ông cũng dừng lại hỏi han: “Làm bài tốt cả chứ cậu nhóc?”
Lâm Phong lễ phép: “Cũng được ạ.”
Thầy Lâm nghe vậy cũng rất mừng, ông hài lòng vỗ vai Lâm Phong: “Thầy biết năng lực của em, cho nên cũng có chút tiếc khi em không chọn những ngành như khoa học hay công nghệ mà lại chọn làm cảnh sát.
Có điều, nghề nào cũng là nghề, Học viện cảnh sát cũng là nơi tốt để rèn luyện em.”
Lâm Phong có hơi bất ngờ với thông tin thầy Lâm nói ra.
Anh xác nhận lại: “Hồ sơ của em là vào Học viện cảnh sát ạ?”
Thầy Lâm nhìn Lâm Phong ngạc nhiên: “Còn không phải sao, thầy vẫn nhớ thời gian làm hồ sơ thi, là bác hai của em đến gửi hồ sơ cho em, còn nói rất tự hào vì em, muốn em đi theo con đường của ông ấy nữa.”
Lâm Phong đến đây đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, anh cố gắng giữ bình tĩnh, nói nửa thật nửa đùa: “Chắc là vậy ạ, căng thẳng thi cử làm em suýt ngốc luôn rồi.”
Thầy Lâm cười ha hả: “Cái thằng nhóc này, làm thầy hết hồn.
Thôi còn lại buổi chiều nay nữa, cố gắng hết sức nhé!”
Nói rồi, ông rời đi, để lại một mình Lâm Phong đang không thể tiếp nhận sự thật.
Anh cuộn tròn tay thành nắm đấm, tràn đầy tức giận.
Lại là bác hai anh tự mình quyết định thay cuộc đời anh.
Rõ ràng, anh đã làm hồ sơ vào đại học TH cùng với Di Giai.
Vậy mà bác hai anh lại tự mình hủy hồ sơ của anh, làm lại hồ sơ cho anh vào Học viện quân đội mà không thèm nói qua với anh một tiếng.
Trước nay ông ấy vẫn luôn như vậy, muốn tất cả phải theo ý mình, không quan tâm liệu người khác có đồng ý hay không.
Lần trước, anh đã nói rõ ý định của mình với ông, còn cãi nhau một trận lớn.
Thật không ngờ, ông ấy lại hành động sau lưng anh như vậy.
Những tưởng có thể làm chủ cuộc đời mình rồi, nhưng sau cùng phát hiện mình vẫn là con rối trong tay người khác.
Cảm giác này, thật sự khiến Lâm Phong như đang từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Còn lời hứa với Di Giai? Hiện tại anh phải làm sao khi tất cả đã không cứu vãn được nữa rồi?
Cô sẽ thất vọng thế nào đây chứ khi anh không thể cùng cô vào TH, cùng cô gầy dựng tương lai như đã nói?
Anh làm thế nào có thể cho cuộc sống tự do như cô mong muốn, khi mà chính bản thân anh còn không có tự do?
Lâm Phong tự cười giễu chính mình, cuối cùng vẫn là không vượt qua được số kiếp của mình.
Nhưng nghĩ đến Di Giai, anh lại cố gắng bình tĩnh lại đi tìm cô.
Cô vốn rất nhạy cảm, anh không muốn cô phát hiện bất thường nơi anh rồi lại làm ảnh hưởng việc thi cử của cô.
Tương lai của anh đã không còn, không thể để cô vì anh mà đánh mất luôn tương lai.
Cho nên, dù trong lòng khó chịu vô cùng, anh vẫn giả vờ như không có gì.
Di Giai thật sư không phát hiện điều gì lạ, bởi vì đầu óc cô vẫn bị cuốn vào cuộc thi, mà Lâm Phong cũng vốn rất giỏi khống chế cảm xúc.
Cuối cùng, buổi thi chiều cũng kết thúc.
Vậy là, tất cả học sinh đều đã chạm chân một bước vào hành trình trưởng thành.
Chưa biết tương lai thế nào, nhưng coi như những xiềng xích gánh nặng những năm qua đã có thể tháo bỏ hết.
Cho nên, thời khắc này ai nấy đều vui mừng rạng rỡ.
Di Giai và nhóm bạn cũng vậy, vô cùng hào hứng khi cuối cùng cũng trút được gánh nặng mười mấy năm nay.
Có điều, hào hứng vui vẻ của Di Giai bắt đầu biến thành lo lắng khi mà Lâm Phong mãi vẫn chưa xuất hiện.
Thấy Di Giai cứ bồn chồn, Giai Ý an ủi: “Không có việc gì đâu, chắc là lần này cậu ta quyết tâm đậu cao nên dò bài thật kỹ mới ra trễ.
Mày xem, Hà Nhi thi chung phòng với Lâm Phong, mà cũng chưa thấy đâu kìa.”
Di Giai không cảm thấy vậy, ngày thường Lâm Phong luôn ra trước đợi cô.
Những đề thi này vốn không phải là điều có thể gây khó cho Lâm Phong, cho nên anh luôn luôn làm xong bài sớm, ung dung nhàn nhã ra ngoài ngồi đợi cô.
Lát sau, Hà Nhi cũng trở lại.
Không thấy Lâm Phong, Hà Nhi ngạc nhiên hỏi: “Lâm Phong đâu, không phải cậu ấy đã nộp bài sớm sao?”
Hà Nhi còn nhớ lúc thấy Lâm Phong nộp bài khi thời gian còn dư quá nhiều, cô còn cảm thán rằng sao anh có thể trâu như vậy.
Đề bài khó mà vẫn làm xong sớm được, chẳng bù cho cô, chỉ mong có thêm thời gian làm bài.
Có điều, Hà Nhi không biết là Lâm Phong vốn không thèm để tâm đến bài thi, anh chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ, chọn đại vài câu rồi ra khỏi phòng thi.
Di Giai nghe Hà Nhi nói càng thêm hoang mang.
Lâm Phong rốt cuộc đã đi đâu?
Cô lập tức lấy điện thoại ra, định gọi cho anh thì mới phát hiện anh đã gửi cho cô tin nhắn rất dài.
[Chúc mừng em đã thi xong.
Đừng lo lắng gì cả, em chắc chắn đậu TH.
Có điều, anh thì không rồi.
Xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa cùng em vào TH, cho em cuộc sống tự do tự tại.
Anh vốn không có khả năng mang đến cho em điều tốt đẹp gì, đừng nói đến việc hoàn thành lời hứa.
Ở bên anh, em sẽ không có hạnh phúc, càng không có tương lai.
Cho nên, cứ thế đi, cứ coi anh như thằng khốn cũng được, nhưng đừng tìm anh làm gì.
Tạm biệt em, Má lúm nhỏ.”]
Di Giai đọc xong tin nhắn, cảm thấy cả người như muốn ngã khụy, cô chao đảo đứng không vững, điện thoại cũng rơi xuống đất, may mắn mà Cao Vĩnh Gia bắt lại được.
Cảm thấy Di Giai quá lạ sau khi xem điện thoại, cả nhóm mới quyết định xem là cô vừa nhìn thấy những gì.
Sau khi đọc hết đoạn tin nhắn của Lâm Phong, mới biết được lý do cho sự biến mất của Lâm Phong.
Chỉ là vẫn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì lớn đến nỗi khiến cho Lâm Phong phải quyết định rời xa Di Giai?
Di Giai lúc này không đứng nổi nữa, cô thơ thẩn đi về hướng băng ghế ngồi phịch xuống.
Nhìn cô, cứ nghĩ cô làm bài không tốt, nên mới thất vọng và buồn bã như vậy.
Nhưng chẳng ai biết, việc người cô yêu rời bỏ cô còn khiến cô tuyệt vọng và buồn khổ hơn việc thi không tốt gấp trăm lần kìa.
Không chấp nhận được sự thật, cô lấy lại điện thoại từ tay Cao Vĩnh Gia, quyết định gọi điện cho anh.
Cô tự an ủi mình rằng anh chỉ là đang đùa cô một chút thôi.
Thế nhưng giọng nói lạnh lùng vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được” hết lần này đến lần khác khiến cho mọi hi vọng trong lòng Di Giai chính thức bị dập tắt.
Anh đã thật sự rời bỏ cô rồi.
Thật sự không cần cô nữa rồi.
Cô hoảng loạn bật khóc, rồi lại quay sang nói với Cao Vĩnh Gia và đám bạn: “Anh họ… mau lên… mau lên… anh mau đưa em về nhà, Lâm Phong chắc chắn đang ở nhà… đang ở nhà… Anh ấy chỉ đang lừa em…”
Cao Vĩnh Gia nhìn em gái mình như vậy, đau lòng: “Em bình tĩnh lại đi, tên khốn đó đã nói như vậy rồi em còn hi vọng nó đùa em sao?”
Giai Ý cũng không nhịn nổi: “Đúng vậy, mày xem bộ dạng mày hiện giờ đi, lỡ để ba mẹ mày nhìn thấy thì sao?”
Hiểu Tâm và Hà Nhi cũng chỉ trích Lâm Phong đột nhiên lại giở chứng gì khiến cho Di Giai lại khốn khổ như vậy.
Hàn Tuấn, Lục Huy thấy thế vội lên tiếng nói đỡ cho Lâm Phong: “Chắc là Phong ca có nỗi khổ gì đó rồi, mọi người khoan trách anh ấy.”
“Đúng vậy, anh ấy đối với chị dâu như thế nào, mọi người đều biết mà, làm sao có việc anh ấy tự dưng rời bỏ chị dâu được.”
Mọi người nghĩ lại, cảm thấy có chút đúng đắn, nhưng nghĩ mãi cũng không ra lý do cho mọi chuyện là gì.
Mà Lâm Phong ở một góc đang nhìn về hướng Di Giai và đám bạn, trông thấy Di Giai đau lòng đến đứng cũng không vững thế kia, anh rất muốn tiến đến ôm lấy cô dỗ dành, nhưng rốt cuộc vẫn kiềm lòng xuống.
Anh không có tư cách để ở bên cô.
Cô tốt như vậy, xứng đáng với người tốt hơn.
Vừa rồi, anh đã quyết định chống đối lại với bác hai, cho nên mới không thèm làm bài thi mà bỏ ra về.
Anh không muốn vào Học viện cảnh sát, không muốn nghe theo sắp đặt của bác hai.
Mà điều đó đồng nghĩa với việc, anh chấp nhận rời bỏ gia đình, tương lai bất định.
Vậy thì lấy gì cho cô cuộc sống tốt? Nếu đã vậy, anh còn đeo bám cô để làm gì?
Anh biết khi anh nói ra mọi chuyện, cô vẫn sẽ ở bên cạnh anh, không rời bỏ anh.
Nhưng như vậy là bất công với cô.
Còn có ba mẹ cô, họ có thể chấp nhận cho cô ở bên cạnh một thằng không tương lai như anh sao?
Cho nên, trước khi mọi thứ đi xa hơn, anh quyết định buông tay trước.
Cô hận anh cũng được, chí ít cô sẽ vẫn nhớ đến anh.
Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ với anh rồi.
Lâm Phong nhìn Di Giai thêm một lần, để khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí mình, rồi lặng lẽ phóng moto rời đi.
Vừa nãy anh đã về nhà, thu thập hành trang để rời đi.
Anh chỉ mang theo những gì thuộc về mình, chính là chiếc moto này, tiền tiết kiệm anh tự mình dành dụm được cùng với những món quà cô đã tặng.
Anh chính là đang đem hết những ký ức tươi đẹp cùng cô trốn chạy, khỏi cô, khỏi cuộc đời này.
Vốn dĩ anh muốn đi ngay, nhưng lại còn vương vấn cô, cho nên mới quyết định vòng lại trường, nhìn cô thêm một chút rồi mới bắt đầu hành trình vô định của mình..