Cả ngày hôm đó, kể từ khi về lại từ nhà Lâm Phong, Di Giai cứ đờ đẫn nghĩ ngợi, không thể tập trung vào việc gì.
Trong đầu cô cứ nhớ mãi hình ảnh lưu manh cùng với mấy lời nói ám muội của anh.
Gương mặt nhỏ dường như không lúc nào thôi ửng hồng.
Buổi tối, cô lên giường nằm, đột nhiên nhớ tới trước kia chưa quen nhau, có người nào đó đã nói anh không có hứng thú với kiểu người như cô, vậy mà bây giờ ở trước mặt cô bày ra dáng vẻ không đứng đắn kia!
Nhưng mà càng nghĩ cô càng thấy tức giận, trong lòng nảy sinh đủ thứ giả thuyết, có phải là trước đây anh từng quen với mấy cô gái ngực tấn công, mông phòng thủ đó không?
Quen nhau cho đến hiện tại, cô cũng chưa từng hỏi anh trước đây đã có quen ai chưa, nhưng hôm nay, cô đột nhiên nảy sinh chút ghen tuông với quá khứ kia của anh.
Trong lòng dây dưa khó chịu muốn chết, cô quyết tâm trút giận lên anh.
Nghĩ là làm, cô mở khung chat với “Kỵ sĩ một mí” lên rồi nhắn tin cho anh.
[Giai Giai xinh đẹp: Lâm đại thiếu gia, mình nhớ lúc trước có người từng nói chỉ thích mẫu người ngực nở mông cong, hoàn toàn không có hứng thú với cái người khiêm tốn như mình mà nhỉ?]
Ở bên này, Lâm Phong vừa tắm xong, trên tay vẫn còn cầm cái khăn lau khô tóc.
Nhìn thấy điện thoại báo có tin nhắn tới, anh liền mở ra coi.
Đọc xong, anh có chút tái mặt.
Cách màn hình điện thoại nhưng anh vẫn cảm nhận được sự tức giận không hề nhỏ của bạn gái má lúm.
Anh nuốt nước bọt một cái, không nhắn tin lại mà trực tiếp gọi đi.
Mấy chuyện này hẳn là nên giải thích trực tiếp mới được.
Nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Di Giai hừ một tiếng, quyết định ngó lơ luôn, cô dù muốn nghe giải thích, nhưng lại không muốn nghe giọng của ai kia.
Mà người kia cứ dai như đĩa, gọi đi mãi, dù không có ai nghe.
Mãi một lúc sau, căn phòng cũng yên tĩnh lại, người bên kia cũng không thèm gọi nữa.
Di Giai càng thêm buồn bực, cô ngồi trên giường xếp bằng, đấm đấm vào con gấu bông như trút giận: “Nam nhân đúng là đều giống nhau, một chút kiên nhẫn cũng không có!”
Đột nhiên, màn hình điện thoại lại có thông báo tới, chỉ có vỏn vẹn mấy chữ “mở cửa”, kèm theo đó là tiếng đập cửa.
Hừ anh lại dám trèo sang ban công nữa!
Cô tiến đến gần cửa, nhưng lại không có động thái mở, chỉ nói vọng ra: “Cậu cứ chơi một mình ở ngoài đó!”
“Cậu không mở, mình lập tức sang gõ cửa chính nhà cậu, để ba mẹ cậu mở cửa!”
Cô nghiến răng, giỏi lắm, còn dám uy hiếp cô cơ đấy!
Không muốn, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô không muốn kinh động đến ba mẹ, cho nên hậm hực mở cửa ra.
“Có chuyện gì?” Di Giai đến nhìn Lâm Phong cũng không thèm, giọng điệu khinh khỉnh.
Nhìn thấy hai cái má bánh bao phồng lên kháng nghị, Lâm Phong không nhịn được cười, trực tiếp ôm người vào lòng dỗ dành.
Mặc cho Di Giai kháng cự, Lâm Phong vẫn ôm chặt cô không buông, nhẹ giọng: “Sao đột nhiên lại nói đến chuyện đó, rồi giận dỗi như vậy?”
“Chỉ là nhớ đến có người trước sau bất nhắc, còn nữa có phải trước đây cậu từng quen mấy cô bạn gái như vậy không? Có phải từng làm cái gì không đứng đắn không?” Cô tức giận buông một tràng chất vấn anh.
Anh vô tội nói: “Không có, trời đất chứng giám, cậu là người con gái đầu tiên và duy nhất của mình, trước cậu chưa từng có ai, chứ đừng nói đến chuyện làm trò mèo gì!”
“Thật không?”
“Đương nhiên rồi, mình mà nói dối, thì mình lập tức gặp báo…”
“Được rồi, đừng nói gỡ, mình tin cậu!” Biết anh định thề thốt, cô trực tiếp chặn lại, không để anh nói hết câu.
Dỗ được cô gái nhỏ, Lâm Phong mững rỡ, thở ra một hơi, nhưng cũng thấy chút vui vẻ vì bạn gái mình biết ghen.
Anh không bỏ qua cơ hội trêu cô: “Dáng vẻ ăn giấm chua của bạn gái nhỏ cũng thật mẹ nó dễ thương!”
Cô bị anh trêu, đỏ mặt nói: “Mình mới không có!”
Sợ cô lại giận, anh thôi không trêu cô nữa, kéo người cùng ngồi xuống xích đu tổ chim ngoài ban công.
Ngẫm nghĩ lại, trước đây anh đúng là từng nói không thích mẫu người khiêm tốn như cô, bây giờ lại như tự vả mặt mình.
Nghĩ gì đó, anh lại cười có chút mờ ám, thì thầm vào tai cô: “To quá cũng không tốt, bé bé vẫn là đáng yêu hơn!”
“Cái gì mà bé bé…” Cô thoạt đầu không hiểu anh đang muốn nói gì, sau đột nhiên hiểu được ý tứ của anh, tim đập loạn nhịp, cả người nóng lên, mặt đỏ tới mang tai, mắng: “Cậu… cậu không biết xấu hổ!”
Di Giai thưởng thức dáng vẻ bối rối ngượng ngùng của cô gái nhỏ nhà mình đến muốn nghiện luôn rồi.
Cứ thích trêu cô đến khi đỏ cả mặt, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng anh nữa thì thôi.
Thấy cô định đứng dậy bỏ đi, anh liền nắm chặt tay cô giữ lại, một tay ôm lấy eo cô, một tay chế trụ sau gáy cô, áp đôi môi của mình lên môi cô, tham lam hút đi mật ngọt.
Cô ú ớ mở tròn mắt trước nụ hôn bất ngờ của anh, hai tay đặt trước ngực anh đẩy mạnh nhưng không thể thoát ra, cứ thế bị nụ hôn mang theo hơi thở mát lạnh của anh quấn lấy.
Nụ hôn lần này không đơn thuần như nụ hôn đầu.
Lâm Phong đã có kinh nghiệm hơn.
Hơn nữa, con trai một khi phá giới thì đều tự biết sẽ làm gì tiếp theo, giống như một loại bản năng.
Qua một lúc, Di Giai cảm thấy mình như bị rút cạn sinh khí rồi, thì người nào đó mới luyến tiếc buông tha.
“Cậu… cậu thật sự là lưu manh!” Cô ấm ức muốn bật khóc khi cứ bị anh trêu chọc.
“Có muốn thấy mình lưu manh hơn không?”
Anh vừa nói vừa tiếp tục tiến đến gần cô.
Sợ anh sẽ lại hôn mình, cô vội vàng lấy tay che miệng lại, tỏ ý kháng cự.
“Không… không cần, mình không muốn thấy…” Cô nhỏ giọng nói.
Thấy vẻ sợ sệt của cô gái nhỏ, Lâm Phong bật cười, khẽ vỗ vỗ đầu cô: “Đừng sợ, mình đã hứa với cậu, sẽ không nuốt lời.
Chúng ta còn nhiều thời gian, không gấp!”
Dù anh thật sự đôi lúc có những ham m.uốn vượt xa sự cho phép, nhưng vẫn luôn biết kiềm chế và dừng lại đúng lúc.
Anh yêu cô, trên hết vẫn là tôn trọng và trân quý cô.
“Được rồi, mọi chuyện đã giải thích rõ với cậu, không được nghĩ ngợi lung tung gì nữa, mau đi ngủ!” Anh nói.
“Mình… mình đợi cậu về rồi sẽ vào ngủ…” Cô lí nhí nói.
“Không cần, mau vào đi, nhìn cậu ngoan ngoãn vào phòng thì mình sẽ về.”
Di Giai gật gật đầu, nhanh chân đi vào phòng, trước khi đóng cửa cẩn thận còn nói với theo: "Cậu ngủ ngon nhé.
Tạm biệt."
“Ngủ ngon.” Lâm Phong nhìn bạn gái đầy cưng chiều, lời nói cũng dịu dàng mấy phần.
***
Sáng thứ hai, Di Giai như thường lệ cùng Lâm Phong đến trường, nhưng cô không hề ngờ ở trường lại có tin tức chấn động.
Vừa vào đến trường, cô đã bị Giai Ý, Hiểu Tâm kéo lại, thông báo chuyện đang làm toàn thể học sinh trường hoang mang, chính là Tần Cảnh và đám bè lũ chuyên gây chuyện của cậu ta bị đuổi học.
Bè lũ ăn theo kia không có chỗ dựa, có bị đuổi học hay thế nào, cũng không có ai quan tâm.
Cái mọi người để ý là việc Tần Cảnh trước giờ luôn có Tần gia chống lưng, hống hách lộng hành ở trường, vậy mà lại bị đuổi học.
Không chỉ có vậy, nghe nói Tần Cảnh còn bị buộc sang nước ngoài, chưa tu tâm dưỡng tánh được thì không được trở về nước.
Một số không hiểu tình hình cứ nghi thần nghi quỷ, nhưng đa số đều nghĩ chính là có dính líu đến Di Giai.
Cho đến khi có nguồn tin không biết từ đâu truyền tai nhau về chuyện Tần Cảnh gây sự với Lâm Phong vì Di Giai, náo động cả nhà hàng, thì đám học sinh hóng chuyện kia mới hiểu rõ ngọn ngành.
Chính là có tên kia ngu ngốc không biết lớn nhỏ, cứ liên tục gây sự, rốt cuộc cũng có ngày nhận hậu quả.
Nhắm mắt cũng biết, chuyện này đến chín mươi phần trăm có sự nhúng tay của Lâm gia.
Thân thế của Lâm Phong qua chuyện này càng thêm được tìm tòi, nghiên cứu.
Cuối cùng mọi người cũng phát hiện, anh chính là đại thiếu gia nhà họ Lâm, mà nói đến Lâm gia, cả về thương trường lẫn chính trị, ai mà không biết uy danh.
Cho nên, tất cả đều nhìn Lâm Phong dưới ánh mắt khiếp sợ, lấy Tần Cảnh làm gương, biết điều không động đến anh, càng không dám động đến Cố Di Giai, người anh đã ra mặt để tâm.
“Thật sự chuyện này là do Lâm Phong làm à?” Giai Ý không nhịn được hỏi.
Di Giai nghĩ một chút rồi gật đầu, hẳn chuyện này là do anh giải quyết.
Nhìn đi nhìn lại trong trường không còn ai có thể ra mặt chống lại Tần gia.
Giai Ý và Hiểu Tâm lúc này hoàn toàn khiếp sợ khi biết được thân thế của Lâm Phong, chơi chung với nhau trước nay, cũng chỉ biết Lâm Phong là một đại thiếu gia, nhưng không ngờ lại chính là danh môn vọng tộc.
“Bạn trai cậu cũng chơi lớn quá!” Giai Ý tặc lưỡi.
“Cũng đáng đời cái tên Trần Cảnh!” Hiểu Tâm góp lời.
“Lâm đại thiếu gia nhà cậu quả thật là đủ ngầu nha hì!” Hà Nhi cũng không nhịn được mà xen vào.
Mặc cho đám bạn của mình huyên thiên, Di Giai vẫn có chút lăn tăn trong lòng.
Dù cô biết Tần gia chằng là gì với Lâm gia, nhưng đến mức buộc Tần Cảnh phải ra cả nước ngoài, không biết về sau có bị Tần gia ghi thù không.
Với người mưu tính như Tần Hàng, cô chỉ sợ lỡ như ông ta tìm cách trả thù, hãm hại Lâm gia.
Trong lòng không yên, đến khi tan học, cô liền nói chuyện với Lâm Phong.
“Mọi chuyện là do cậu sắp xếp đúng không?”
Lâm Phong vẫn điềm tĩnh như thể chuyện này không có gì lớn, cũng không tránh né, trực tiếp đáp “ừ” một tiếng.
“Cậu làm sao có thể lo liệu hết thảy như vậy, cậu nhờ chú Lâm sao?” Cô lại hỏi.
“Mình tự ra mặt giải quyết…”
Từ lâu, ba Lâm đã sắp xếp một thư ký bên cạnh Lâm Phong, để anh có vấn đề gì cần giải quyết thì đến hỗ trợ.
Với chuyện của Tần Cảnh, anh đã bàn bạc với ba Cố để hợp tác cho thôi học Tần Cảnh với những việc xấu mà cậu ta đã gây ra.
Động đến quyền lợi con gái mình, ba Cố đương nhiên không chút do dự, mặc cho các cổ đông khác nói ra nói vào.
Tuy nhiên, Lâm Phong cũng không quên nói với ba Cố giữ bí mật với mẹ Cố vì không muốn bà lo lắng thêm.
Một bên, anh lại bảo trợ lý đến “thương thảo” với Tần Hàng.
Cũng nhẹ nhàng thôi, chỉ là nếu như ông ta không đồng ý với điều kiện anh đưa ra, những tin tức quậy phá, ăn chơi, hiếp đáp người vô cớ, cùng với đoạn clip ở nhà hàng hôm đó sẽ được tung đầy trên mạng.
Tần Hàng không có cách nào khác, để mọi chuyện ổn thỏa, đành phải cắn răng nghe theo sắp xếp của Lâm Phong.
“Như vậy không sao chứ, liệu Tần Hàng có tìm cách trả thù gia đình cậu không?” Cô lo lắng nhìn anh.
Anh nhếch mép, có chút ngông cuồng: “Ông ta ấy à, căn bản không đủ tư cách.”
Tần gia so với Lâm gia một trời một vực, hơn nữa, trong tay anh còn nắm rất nhiều bằng chứng về lối sống xấu xa, đê hèn của cả Tần Hàng, một người có vẻ đạo mạo nhưng thực chất bên trong thối nát, với người ngoài thì nói đạo lý, thương vợ thương con, thực chất là bao nuôi không biết bao nhiêu nhân tình đáng tuổi con cháu ở bên ngoài.
Di Giai nghe xong, cảm giác an tâm hơn hẳn, từ nay cũng không cần đau đầu về tên Tần Cảnh kia nữa.
Chậc nhưng bạn trai cô đúng là soái quá nha!
Cô không tiếc lời khen ngợi: “Bạn trai kỵ sĩ của mình giỏi thật!”
Anh nhún vai, ra vẻ chuyện thường ngày: “Còn phải nói sao?”
“…” Di Giai còn muốn nói thêm vài điều, nhưng với thái độ kiêu ngạo kia, liền nuốt ngược trở vào.
Cô mà khen anh thêm vài câu, hẳn là anh bay lên trời luôn đi!