Nghe tiếng đập cửa, Di Giai giật mình giây lát, như có suy đoán gì đó, liền mở xem tin nhắn của Lâm Phong.
Chỉ vỏn vẹn mấy chứ: [“Mau ra đây! Nếu không, tôi phá cửa xông vào!”]
Cô kinh ngạc hết mức, đi đến vén tấm màn che ra, nhìn thấy một hình bóng cao lớn đang đứng ngoài đó, kiên nhẫn đập cửa.
Anh vậy mà lại dám trèo qua ban công nhà cô!
Còn đứng ở đó mà gõ cửa, bảo cô ra ngoài!
Cô do dự không muốn gặp anh, nhưng lại sợ anh cứ gõ cửa mãi sẽ làm động đến ba mẹ.
Đắn đo một hồi, cô quyết định sẽ đối mặt, dù cho anh nghĩ cô thế nào cũng được, bất quá thì đoạn tình cảm chưa kịp thổ lộ này coi như dập tắt sớm.
Cửa mở ra, Di Giai chưa kịp nói tiếng nào đã lập tức bị Lâm Phong ôm chặt lấy.
“Sao cậu lại trốn tránh tôi?” Anh có chút tức giận chất vấn cô.
Có trời mới biết, cô trốn khỏi anh làm anh đau đớn khó chịu thế nào!
Biết cô cứ thế mặc kệ anh, đi bộ về nhà, anh càng thêm giận.
Lúc đó rất muốn chạy về nhà gặp cô lập tức, nhưng đã bị bọn Hàn Tuấn cản lại, bảo anh nên cho cô không gian riêng, đến lúc cô nghĩ thông suốt rồi sẽ gặp anh thôi.
Tan học, một mình anh nặng nề trở về, cũng may hôm nay là thứ bảy, không cần phải tự học buổi tối, nếu không e là anh sẽ chết sớm mất.
Trong suốt mấy tiếng đồng hồ sau khi về nhà, anh cứ như ngồi trên đống lửa, gọi điện cô không nghe, nhắn tin cô cũng không trả lời.
Anh không thể chịu được nữa! Không thể chờ nổi đến lúc cô thông suốt!
Ai biết được một mình cô sẽ phải khó khăn như thế nào?
Anh liền một đường leo sang ban công nhà cô.
Vì hai ban công rất gần nhau, chỉ cách chưa tới hai mươi centimet, mà lan can cũng chỉ tới eo anh, cho nên anh mới dễ dàng leo sang.
Bất ngờ bị Lâm Phong ôm, Di Giai như bất động, không biết phải làm gì, cũng không biết nói gì.
Thấy cô vẫn im lặng, anh lại mắng: “Đồ ngốc nhà cậu! Có chuyện gì sao không dựa dẫm vào tôi! Tại sao lại một mình chịu đựng?”
Mấy lời này của Lâm Phong thành công khiến cho nút thắt trong lòng Di Giai bị bật ra, nước mắt cả ngày nay chưa thể rơi thì bây giờ lại bắt đầu tuôn như mưa.
Chưa từng có ai nói với cô hãy dựa dẫm vào họ đi, chưa từng có ai đau xót cô phải một mình hứng chịu tất cả tổn thương.
Nhưng anh, anh vậy mà lại ôm chầm lấy cô, chất vấn cô tại sao lại không dựa vào anh, tại sao lại đẩy anh ra ngoài, rồi một mình đau đớn?
Giờ khắc này, cảm xúc bị kiềm nén của cô cứ thế bùng nổ, cô khóc càng ngày càng lớn hơn, ướt đẫm khuôn mặt nhỏ.
Thấy cô cứ không nói gì mà cứ khóc mãi trong lòng mình, làm ướt cả một mảng áo, anh mới hoảng hốt buông cô ra, nhìn xem cô khó chịu ở đâu.
“Được rồi… đừng khóc nữa… Cậu nín đi, tôi có kẹo cho cậu này!”
“Không phải tôi cố ý lớn tiếng với cậu đâu! Đừng khóc nữa!”
“Ăn chút kẹo nhé!”
Anh cứ thế ngây ngốc dỗ dành cô, còn bóc kẹo đút vào miệng cô.
Mẹ nó, cô đã khóc trước mặt anh bao nhiêu lần rồi không biết? Anh nhủ thầm.
Vị ngọt của kẹo tan ra trong khoang miệng dần dần khiến Di Giai bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ còn lại mấy tiếng thút thít.
“Mẹ nó, tôi đã phải dỗ cậu bao nhiêu lần không biết nữa!”
“Lâm Phong, cậu đã nói chỉ dỗ dành bạn gái của mình thôi đúng không?”
Lâm Phong khẽ “ừm” một tiếng, anh đã từng nói vậy.
Sau đó lại nhìn về phía Di Giai, ý hỏi như vậy thì thế nào.
Di Giai không do dự nữa, hai tay bấu chặt góc áo của Lâm Phong, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy thì để mình trở thành bạn gái của cậu để cậu không phải bất nhất với lời nói của mình được không? Mình… mình thích cậu!”
Lâm Phong như đơ ra, không kịp phản ứng lại với lời tỏ tình bất ngờ này của Di Giai.
Thấy Lâm Phong cứ đứng đực ra đó, Di Giai có chút bối rối, vội nói đỡ: “Không sao… cậu đừng nghĩ nhiều, cậu không thích mình cũng không sao! Xem như mình chưa nói gì!”
Nói xong, cô thất vọng quay đi, lảng tránh ánh mắt của anh.
Nào ngờ, cô lại nghe anh nói: “Ai bảo mình không thích cậu? Mẹ nó, chuyện tỏ tình không phải để con trai làm sao? Sao lại giành vai của mình chứ?”
Bây giờ đến lượt Di Giai đứng ngốc ra, tự hỏi mình có nghe nhầm không?
“Cậu… cậu nói gì? Cậu cũng thích mình? Đây… đây là thật đúng chứ? Mình không mơ đúng chứ?” Cô có chút kích động tự hỏi một tràng.
Anh không đáp, chỉ đưa tay véo má của cô một cái, hỏi: “Đau không?”
Cô xoa xoa cái má bị nhéo đến đau của mình, gật mạnh đầu: “Đau! Vậy là thật rồi!”
“Còn không phải à, đồ ngốc!”
Di Giai vẫn có chút thấy không chân thật liền xác nhận lại: “Nhưng… nhưng mà khoan đã… cậu… có thể xác nhận lại mối quan hệ của chúng ta lần nữa không? Chúng ta là…”
“Là bạn trai bạn gái!” Lâm Phong dứt khoát nói, lại còn vỗ vỗ đầu cô.
Mấy chữ “bạn trai bạn gái” này giống như pháo hoa nổ đùng trong tim Di Giai!
Cô đưa tay che mặt! Mẹ ơi vậy mà cô lại tỏ tình trước! Cũng may mà kết quả mỹ mãn!
Thấy tâm tình cô đã tốt lên nhiều, anh mới khẽ gợi lại mọi chuyện.
Anh thật sự muốn biết lý do vì sao cô lại phải trốn tránh anh như vậy.
Cô đi đến phía trước, tựa tay vào thanh chắn trước mặt mà ngắm trời mây.
Mỗi khi có chuyện không vui, cô thường thích đứng trên cao thế này hứng gió, hi vọng gió có thể thổi bay phiền muộn của cô.
Mà hôm nay đúng là gió đã thổi bay buồn phiền hết rồi! Anh chính là cơn gió của cô, của riêng cô thôi! (Ở đây Di Giai có ý nói Lâm Phong là cơn gió của mình, bởi vì Phong nghĩa là gió ~)
Di Giai không còn quá mẫn cảm với chuyện trên diễn đàn nữa, bình tĩnh kể lại cho Lâm Phong nghe.
Cô lại kể hết với anh, chuyện cô đã phải sống trong nơm nớp lo sợ đến thế nào khi không giữ được thứ hạng, để rồi có lúc phải giở trò gian lận, còn có việc cô bị bạn bè tẩy chay xa lánh, rồi phải dày mặt ra mà đi xin xỏ sự quan tâm của người ta.
Chỉ có việc nói cô dựa vào thầy cô mới được thành tích cao, điểm tốt thì không đúng.
Cô đã phải cố gắng rất nhiều!
“Là vậy! Mình… mình sợ cậu sẽ thấy mình không ra gì, sẽ… sẽ coi thường mình…” Cô lí nhí nói.
Lâm Phong có chút không vui vì Di Giai tự hạ thấp bản thân mình, anh chất vấn cô: “Hồi cấp hai mình cũng quậy phá, đánh nhau, có khi cúp học nữa! Cậu sẽ ghét mình, xem thường mình sao?”
Di Giai không do dự mà lắc đầu, sao cô lại coi thường anh được chứ?
Lâm Phong có vẻ hài lòng với biểu hiện của Di Giai, nghiêm túc nói: “Cậu không xem thường mình, vậy lý do vì sao mình phải ghét bỏ hay khinh thường cậu?”
Anh còn muốn nói, anh thương cho cô còn không hết.
Một mình cô đã phải trải qua những ngày tháng vất vả mệt mỏi ra sao, một mình cô phải chịu đựng hết thảy mọi thương tổn thế nào, vậy mà đối diện với người khác, cô luôn dùng nụ cười để che lấp nỗi buồn.
Nhưng từ nay cô có anh rồi, sẽ không cần phải cái gì cũng một mình gánh vác nữa.
“Hứa với mình, từ nay phải dựa dẫm vào mình! Tin tưởng bạn trai cậu, được không?”
Một niềm xúc động dâng lên trong lòng khiến hốc mắt Di Giai hơi đỏ lên.
Cô mỉm cười gật đầu.
Đúng vậy, cô có anh rồi, không cần một mình sợ hãi hay trốn chạy nữa!
Cô bất ngờ chạy nhào vào lòng anh, khiến anh thoáng lúng túng, nhưng ngay sau đó liền dang tay đáp lại cái ôm của cô, còn khẽ vuốt vuốt lưng cô như vỗ về.
“Lần này xem như mình bỏ qua, lần sau còn dám tự ý trốn khỏi tầm mắt của mình, xem mình xử cậu thế nào!” Lâm Phong có chút hung dữ nói.
“Biết rồi mà… lần này chuyện xảy ra đột ngột mình không nghĩ được gì…”
Di Giai thút thít, ra vẻ vô tội, lại có chút làm nũng, bảo chân mình đau, làm Lâm Phong muốn giận cũng không giận nổi.
Anh bảo cô ngồi xuống ghế xích đu tổ chim bên góc ban công, còn mình thì quỳ dưới chân cô, kiểm tra xem chân cô có bị sưng phồng hay không.
Bàn tay anh chạm vào chân cô khiến cô có chút run nhẹ, bối rối nói: “Được… được rồi… mình… mình không đau nữa…”
“Ngồi im đó, đây cũng đâu phải lần đầu mình xem vết thương ở chân cậu, ngại cái gì!” Anh nghiêm nghị nói, lại chăm chú nhìn chân cô, phát hiện có mấy ngón chân bị phồng lên, còn có vết xước ở sau cổ chân.
“Không sao… mình mang giày búp bê mà đi lâu nên mới bị vậy thôi… không đau lắm đâu, cậu đừng lo!”
Anh rất muốn mắng cô là đồ ngốc, biết mang giày đi bộ sẽ đau chân, mà không nói không rằng tự ý cuốc bộ về.
Cuối cùng vẫn là nhịn xuống, thở dài: “Trong phòng cậu có thuốc bôi không?”
“Hình như có… để mình vào tìm xem…”
Anh bảo cô ngồi im, tự mình đi tìm.
Lát sau, anh trở lại với chai thuốc trên tay.
Anh lại nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, xong xuôi lại ngồi cạnh cô trên chiếc xích đu.
Cả hai vừa trò chuyện, vừa ngắm cảnh đêm cùng nhau.
Cô còn sợ gió thổi lạnh nên lấy hẳn chiếc chăn bông choàng qua người cả hai.
Đến một lúc, nghe hơi thở đều đều bên cạnh, Lâm Phong quay sang nhìn, đã thấy Di Giai tựa vào vai anh ngủ mất rồi.
Anh khẽ cười, ngồi nhìn cô như vậy thêm một lúc.
Đến khi xác định cô đã ngủ say, anh mới nhẹ nhàng đứng lên, bế cô vào phòng, đặt cô lên giường.
Đắp chăn kín cho cô xong, anh còn giúp cô tắt đèn, sau đó đi ra ngoài, nhẹ đóng cửa lại, rồi mới trở về nhà mình.
Đúng lúc anh vừa nằm xuống giường, Hàn Tuấn đã gọi điện thoại đến.
Biết nội dung cuộc gọi này là gì, anh không chần chừ liền nhấn nút nghe.
Hàn Tuấn nói như báo cáo một hơi những gì anh tìm hiểu được, còn bảo Lâm Phong kiểm tra tin nhắn đến, cậu ấy sẽ gửi qua những thông tin thú vị.
Lâm Phong nói cảm ơn xong, liền vào xem tin nhắn.
Đã tra ra được kẻ tung tin hại Di Giai, không ai khác chính là Từ Tiểu Lan, và người phụ họa kích động, Chung Hiểu.
Có điều, chuyện hấp dẫn còn ở đằng sau kìa.
Kẻ giựt dây, lại chính là Trần Tiểu Kiều.
Lâm Phong từ đầu đã biết Từ Tiểu Lan và Chung Hiểu sẽ không thể một mình làm mấy chuyện này, hẳn là có người ở phía sau nói ra nói vào.
Mà người anh nghi ngờ, đương nhiên là người “chị em tốt” Trần Tiểu Kiều của bọn họ.
Cho nên mới nhờ người hack tài khoản của cô ta, xem có tìm ra manh mối gì hay không.
Đúng như anh dự đoán, mọi nguồn tin là do cô ta lấy từ chỗ chị họ mình, người mà ngày trước học cùng lớp với Di Giai ở cấp hai.
Cô ta còn thản nhiên nói với chị họ cô ta về hai kẻ thế thân Từ Tiểu Lan và Chung Hiểu, mắng họ là đồ ngốc, cô ta chỉ mới giả vờ than thở bóng gió vài câu, vậy mà đã làm nên chuyện tốt giúp cô ta thế rồi.
Lâm Phong khẽ nhếch môi cười, trong lòng thầm nghĩ đến việc nếu phát hiện chị em tốt xem mình như đồ ngốc để lợi dụng thì Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan sẽ ra sao nhỉ?
Anh rất mong chờ được xem cảnh hai cô gái kia vạch trần bộ mặt giả tạo ghê tởm của Trần Tiểu Kiều.