Di Giai căng thẳng nhìn vào mấy dòng tin tức, sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch.
Ai đó đã phơi bày việc ba cô là hiệu trưởng trường, trước đây còn dùng quan hệ để mua chuộc các giáo viên cấp hai ưu ái cho cô, thiên vị cô, còn có cả việc cô từng gian lận, quay cóp trong giờ kiểm tra.
Chưa hết, quá khứ đen tối nhất cô luôn muốn chôn vùi cũng được vạch trần, chính là việc cô từng bị bạn học xa lánh, tẩy chay, cô lập, mà cô đã phải bỏ hết tôn nghiêm của mình để chạy theo đuôi của họ, nài nỉ họ, chỉ mong được họ chơi với mình.
Từng dòng từng chữ trên đó khiến Di Giai rơi vào hoảng loạn, suýt thì không đứng vững, cũng may còn có Lâm Phong ở bên cạnh đỡ cô.
Anh dứt khoát giật điện thoại khỏi tay cô, đưa lại cho Cao Vĩnh Gia, không muốn để cô nhìn thấy thêm bất cứ điều gì nữa.
Cao Vĩnh Gia nhìn thấy Di Giai sợ hãi như vậy, vô cùng lo sợ cô sẽ không chịu đựng nổi chuyện kinh khủng này.
Thật ra hôm qua đọc xong cậu cũng thấy khá sốc, chuyện trong quá khứ, cậu cũng chỉ biết một số chuyện, không ngờ nó lại đến mức này.
Nhưng bất luận thế nào, cậu cũng đứng về phía cô, vì cậu hiểu rõ những điều em họ nhỏ bé của mình đã phải gánh vác.
Di Giai từ đầu đến cuối không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng đi đến lớp.
Dọc đường đi, cô cũng bắt gặp một vài ánh mắt không thân thiện dành cho mình, nhưng cô không còn hơi sức để chú ý tới.
Cô không để ý, không có nghĩa là Lâm Phong cũng không để ý, anh lạnh lùng quát: “Nhìn cái gì! Mau cút hết cho tôi!”
Bọn người nhiều chuyện kia thấy vẻ mặt hung dữ của Lâm Phong thì vội vàng chạy nhanh, tránh làm anh nổi điên lên.
Di Giai vào lớp, lại đón nhận thêm một tràng những ánh mắt đầy hoài nghi, còn có cả coi thường và lạnh nhạt.
Một lần nữa, ám ảnh bị cô lập trong quá khứ lại hiện về khiến cô rùng mình.
Có lẽ nào, cô lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh tối tăm đó?
Cô mệt mỏi ngồi xuống chỗ của mình, vốn dĩ không muốn để tâm đến mọi chuyện, nhưng lại không nhịn được mà mở điện thoại ra, lên xem tin tức đó một lần nữa.
Bên dưới bài đăng, có rất nhiều bình luận, đa phần là chỉ trích, lăng mạ cô, chỉ có một số là bênh vực và nói đỡ cho cô mà thôi.
#1: Không ngờ được vậy mà Cố Di Giai đó lại là con gái của hiệu trưởng trường chúng ta.
Cũng im hơi quá nhỉ? Chắc là sợ gặp phải sai lầm như trong quá khứ hả?
#2: Cái không ngờ nhất chính là cậu ta lại nhờ mối quan hệ để được điểm cao, thứ hạng tốt đấy! Thật không công bằng với những học sinh không có người để dựa dẫm như chúng ta!
#3: Tôi nói chứ, chỉ có mấy tên nam sinh ngốc nghếch chỉ biết đến vẻ ngoài, mới gọi cậu ta là nữ thần thôi! Nữ thần gì cái loại ấy?
#4: Chưa biết thực hư thế nào, các cậu lại đi chỉ trích, mắng chửi người khác như vậy là không đúng.
#5: Tôi đồng tình với lầu 4, với cả tôi cảm thấy đáng thương cho cậu ấy, lại bị bạn học tẩy chay như vậy, hẳn là không dễ dàng gì!
#6: Lầu 4, lầu 5 đừng có ở đó khóc thuê.
Sự thật ràng ràng rồi còn bênh vực cái gì? Làm gì đi nữa, dùng mối quan hệ như thế là không đúng rồi, đáng đời bị cô lập!
#6: Đúng vậy nha, hẳn là bạn bè cậu ta biết bộ mặt thật của cậu ta nên mới không muốn chơi cùng đó! Ha ha nhưng cũng thật thảm thương, phải đi cầu cạnh người khác để ý đến mình nữa à? Thảm quá đi!
…
#200: Tôi nghi ngờ thành tích hiện tại của cậu ta cũng là do ba mình là hiệu trưởng mà thôi! Cái gì mà đứng nhất chứ! Phải xem lại đã nha!
#201: Người ta là con hiệu trưởng đó, các cậu vuốt mặt cũng phải nể mũi nha!
#202: Xí tôi khinh! Ba là hiệu trưởng thì sao chứ?
#203: Cho dù chuyện này có đúng thật đi nữa, các cậu cũng không nên nghi ngờ thành tích của cậu ấy đâu! Tôi học cùng lớp này, tôi biết rõ thực lực cậu ấy thế nào!
#204: Đúng vậy đó, tôi từng tiếp xúc qua với cậu ấy, thật sự rất giỏi, cũng rất tốt bụng và thân thiện nữa!
#205: Đừng chỉ trích người khác khi mà các cậu chưa hiểu rõ người ta!
…
Di Giai đọc đến đâu, da đầu căng lên đến đó.
Cô tự cười chế giễu bản thân mình, tự hỏi cố gắng bao nhiêu năm qua của cô có đáng giá gì chứ?
Bọn họ chỉ cần nghe một vài thứ, chưa biết rõ góc khuất đằng sau thế nào đã vội vàng phủ nhận mọi cố gắng của cô rồi!
Đúng vậy, ngày xưa đúng là ba cô có đi nhờ vả những giáo viên cấp hai để ý đến cô nhiều hơn, nhưng nguyên nhân cũng là vì sợ cô sẽ bị bắt nạt, cho nên mới dùng mối quan hệ của mình để giúp cô.
Nhưng ba cô là hiệu trưởng một trường cấp ba, các giáo viên ở trường cấp hai có cần thiết phải vì xu nịnh ba cô mà ưu ái hết thảy cho cô hay không? Cùng lắm họ chỉ xem như quan tâm đến cô hơn chút mà thôi, làm gì có chuyện cho cô biết trước đề thi, nâng thành tích cho cô được?
Cô là con hiệu trưởng thì sao, trong trường còn rất nhiều người có gia thế khủng hơn cô kìa? Đến lượt cô làm càn hay sao?
Còn chuyện cô từng quay cóp, xem bài bạn, đúng vậy, cô thừa nhận!
Bởi vì lúc đó cô quá sợ hãi, sợ sẽ không được điểm cao, sợ sẽ rớt hạng, cho nên đôi lúc mới phải dùng đến những thủ đoạn cực đoan như vậy.
Nhưng phần lớn thời gian là cô cố gắng mà, thậm chí còn phải cố gắng gấp nhiều lần người khác.
Chỉ vì cô là con của hiệu trưởng, cô không thể làm ba mẹ mất mặt, lúc nào cũng phải khép nép, thận trọng, phải nhìn sắc mặt của thầy cô mà sống! Có ai biết cô mệt mỏi thế nào không?
Còn chuyện cô phải van xin bạn bè đừng tẩy chay mình nữa, đúng đấy, cô đã từng như vậy!
Lúc đó, cô không có bạn bè gì cả, dù cô ra sức đối đãi tốt thì họ vẫn không để ý đến cô, nhưng cô vẫn cố bám theo xin xỏ tình bạn giả tạo của họ, cho dù chỉ là vì họ muốn lợi dụng cô cũng được!
Là cô bị tẩy chay đó, là cô không có bạn bè đó! Cô không đáng thương sao chứ?
Đó cũng là hình thức bạo lực học đường đấy! Sao không có ai nhìn thấy điều này, sao cứ chăm chăm những việc khác?
Như vậy có bất công với cô quá không?
Tất cả mọi người chỉ biết nhìn những thứ bày ra trước mặt, nhưng đã từng nhìn thấy nỗi khổ sở vất vả của cô chưa?
Để không như lúc học cấp hai, cô đã phải xin ba giấu đi thân phận của mình, để cô có những ngày tháng an yên ở trường.
Những năm cấp ba này, cô đã phải dựa vào chính mình, nỗ lực biết bao nhiêu! Sao không có ai nhìn thấy hết?
Còn nữa, người nào lại ghét cô đến nỗi phải làm cho cô đau khổ như vậy chứ?
Cô càng nghĩ càng thấy đau đớn thất vọng trong lòng, nhưng vẫn gắng gượng duy trì vẻ lãnh đạm của mình.
Cô không lên tiếng, không giải thích, cũng không cầu xin ai tin hay không tin cô nữa.
Có điều, cô càng như vậy, Giai Ý, Hiểu Tâm còn có cả Hà Nhi vì cô mà vừa khỏi ốm đã lập tức chạy đến trường ngay, thêm anh họ cô ngồi cạnh, càng thêm lo lắng cho cô.
Ba cô gái cứ ở một bên mà ra sức nói những chuyện vui vẻ trên trời dưới đất chọc cho cô cười, nhưng cô vẫn thờ ơ, chỉ thỉnh thoảng cười gượng một cái.
Bên này Lâm Phong cũng không khá hơn, cả buổi anh cứ nhìn Di Giai chằm chằm.
Nhìn thấy cô thất thần như vậy, anh chợt thấy khó chịu vô cùng.
Cả buổi sáng nặng nề trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa.
Di Giai mệt mỏi đi đến căn – tin trường.
Cô không muốn ăn chút nào, nhưng vì để cho mấy cô bạn yên tâm nên cố gắng xuống đây ăn chút gì đó.
Nào ngờ, vừa mới đến nơi, cô đã nghe một vài câu khó nghe:
“Hừ con nhỏ Cố Di Giai gì đó, tưởng tốt đẹp thế nào, hóa ra cũng chỉ có mỗi cái mã bên ngoài!”
“Đúng vậy, còn suốt ngày bám lấy Lâm Phong, đúng là chẳng ra thể thống gì!”
“Nhìn mà chướng hết cả mắt! Cũng chỉ có tụi con trai mới suốt ngày gọi nó là nữ thần thôi!”
Giai Ý, Hiểu Tâm và Hà Nhi nghe được mấy lời khó lọt tai này, liền muốn xông lên bênh vưc Di Giai, nhưng cô đã vội vàng kéo mấy người họ lại, lắc đầu ý bảo đừng làm lớn chuyện thêm.
Cô vốn dĩ muốn mặc kệ đi lấy cơm, nhưng lại vô tình nhìn thấy Lâm Phong, liền quay đầu bỏ chạy.
Cả ngày nay cô cứ muốn trốn tránh anh, bởi vì cô sợ, sợ anh sẽ coi thường cô, cũng là thấy mình không còn mặt mũi để đối diện với anh nữa.
Lâm Phong đã cảm nhận được sự xa cách của Di Giai, bây giờ lại nhìn thấy cô bỏ chạy, anh liền nhanh chân chạy theo cô.
Cô biết anh đi theo mình, liền nhanh chân trốn sau hồ nước lớn cạnh dãy nhà vệ sinh.
Đợi một lúc lâu, xác nhận anh đã rời khỏi, cô mới thất thểu đi về phía phòng y tế.
Cô thấy rất mệt, nên xin cô y tế cho mình được về nhà nghỉ ngơi.
Nhìn sắc măt không chút thần khí của Di Giai, cô y tế liền tin là cô bị bệnh thật, cấp phép cho cô về nhà.
Buổi sáng cô đi cùng Lâm Phong, cho nên hiện tại cô phải đi bộ về nhà.
Thật ra trường học cách nhà cô không quá xa, chỉ tầm hơn hai mươi phút đi bộ.
Nhưng đoạn đường này, cô lại đi gần một tiếng mới về được đến nhà.
Trên đường cô cũng đã nhắn tin cho Giai Ý, nhờ cô ấy xin phép giáo viên giúp cô.
Đến nhà, cô thở hắt ra một hơi, cũng may không có ba mẹ ở nhà.
Nếu không, cô cũng không biết lúc này nên đối diện thế nào với họ.
Buổi trưa, cô chưa ăn gì, lại đi bộ một tiếng đồng hồ ngoài trời nắng, cho nên có chút mệt và đói.
Cô lên app đặt một phần gà rán, tiện thể đặt luôn một ly trà sữa.
Lúc tâm trạng không tốt, dùng đồ ngọt sẽ tốt lên.
Cô hút một ngụm trà sữa sô cô la ngọt lịm, tâm tình quả nhiên đỡ hơn đôi chút.
Có điều, cô vẫn rất muốn khóc lớn, nhưng lại không thể khóc nổi.
Cảm giác này ngàn vạn lần còn thống khổ hơn!
Ăn uống xong, cô trở về phòng, vùi mình trong chăn, như muốn trốn chạy khỏi thế giới tàn nhẫn bên ngoài.
Mãi đến tối, cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình để dùng bữa với ba mẹ.
Ăn xong, cô lại xin phép lên phòng, nói là còn nhiều bài vở phải làm.
Cô vừa trở lại, điện thoại đặt trên bàn học lại reo lên không ngừng.
Cô thấy tên của anh, liền tắt máy, cô quả thật không muốn nói gì với anh lúc này cả.
Anh lại gọi tiếp, cô lại tắt máy.
Anh gọi không được, lại nhắn tin, cô cũng phớt lờ anh.
Chừng mười lăm phút sau, anh lại gửi một tin nhắn đến, cùng với đó là một tiếng đập cửa.