Suốt buổi học hôm đó, Di Giai đành phải khoác tạm áo của Lâm Phong.
Tan học, anh còn dặn cô lấy xe xong thì chờ anh về.
Anh sợ cô lại bị bọn Từ Tiểu Lan, Chung Hiểu khó dễ.
Cô “ừ” một tiếng rồi đi ra trước cùng Giai Ý, Hiểu Tâm.
Anh thu dọn rồi cũng đứng lên.
Đột nhiên, Hà Nhi từ đâu đi đến, ấp ấp úng úng nói muốn nói với anh chuyện Di Giai.
Chính là chuyện ở nhà vệ sinh lúc trưa.
Lúc đó, Hà Nhi cũng có mặt, chỉ là không dám lên tiếng.
“Lâm Phong, lúc đó tôi sợ bọn người Chung Hiểu nên đứng im trong phòng, không dám ra ngoài…”
Hà Nhi đã phải do dự rất nhiều lần, cô nghe những lời nhục mạ về Di Giai, cũng thấy rất khó chịu.
Bản thân cô tiếp xúc với Di Giai, cảm thấy Di Giai rất tốt, còn hay giúp đỡ cô.
Nhưng cô lại sợ đám người Chung Hiểu, Từ Tiểu Lan trả thù, nên không dám đứng ra bênh vực.
Một màn hất nước vừa nãy, cô cũng thấy, cũng cảm giác mấy người kia là cố tình.
Nhưng cũng lại không biết giúp Di Giai như thế nào.
Cuối cùng, thấy Di Giai đi cùng với Lâm Phong, không hiểu sao cô đột nhiên thấy Lâm Phong rất bản lĩnh, có thể làm chủ được cho Di Giai, liền lấy hết dũng khí kể lại đầu đuôi sự việc cho Lâm Phong nghe lần nữa.
“Tôi thậm chí còn ghi âm lại nữa!” Hà Nhi vừa nói vừa mở đoạn ghi âm cho Lâm Phong nghe, còn nói nếu cần cô cũng sẽ ra mặt làm chứng.
Lâm Phong cười lạnh, cuối cùng cũng có chứng cứ.
Anh nhất định không tha cho đám người kia!
“Cảm ơn cậu!” Anh lịch sự nói, rồi lại xoay người rời đi.
Ở cổng trường, Di Giai vẫn đang đứng tán gẫu cùng với Giai Ý và Hiểu Tâm.
Nhìn thấy Lâm Phong đi đến, Giai Ý, Hiểu Tâm cũng biết ý mà rời đi.
Di Giai và Lâm Phong cũng sóng đôi về nhà.
Đến nhà, Di Giai bối rối nói: “Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều! Áo này… tối nay tôi giặt sạch sẽ, sấy khô, ngày mai sẽ đưa lại cho cậu nhé!”
Anh “ừ” một cái, bảo cô nhanh đi vào nhà.
Cô nói tạm biệt rồi quay người vào nhà.
Cũng may ba mẹ cô chưa về, cho nên cô không cần nghĩ ra cách giải thích hợp lý về chuyện cô mặc áo khoác đồng phục của anh.
Cô nhanh chóng đem áo của anh, cùng với áo dính nước cam của cô đi giặt sạch, rồi lại sấy khô, sau đó mang lên phòng tẩu tán, đợi sáng mai sẽ đưa cho anh.
Áo anh đã giặt sạch thơm tho, cô không cầm lòng mang lên giường ôm chặt lúc đi ngủ, cảm giác như… ôm anh nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô chợt thấy xấu hổ! Cô nghĩ lệch lạc đi đâu vậy!
Cô ép mình tỉnh táo lại, nhưng mà trong đầu vẫn chứa đầy hình ảnh của anh, lúc anh khoác áo lên người cô, lúc anh dắt tay cô đi trước bao nhiêu người.
Cảm giác ngọt ngào lan tận tâm can, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Cứ thế cô ôm mộng tưởng đẹp đẽ về cô và anh đi vào giấc ngủ.
***
Hôm sau khi đến trường, Di Giai không thể ngờ được sẽ có một bất ngờ lớn dành cho cô.
Khi cô và Lâm Phong dẫn xe vào nhà giữ xe trở ra, Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan từ đâu đột nhiên đi đến, ở trước mặt cô cúi gập người, giọng điệu khổ sở, khác hẳn với sự hung hãn ngày hôm qua.
“Di Giai, xin lỗi cậu! Bọn mình không nên dùng mấy lời lẽ không hay đó nói về cậu!”
“Còn có cả chuyện làm ướt áo cậu ngày hôm qua nữa, là do bọn mình cố ý làm vậy! Bọn mình thật sự xin lỗi cậu!”
“Mình là đồ xấu xa! Mong cậu tha thứ!”
“Mình không nên hẹp hòi, đố kỵ với cậu! Xin cậu tha thứ cho mình!”
Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan vừa nói vừa khóc lóc, thanh âm cũng rất lớn, làm cho học sinh đi trên sân trường đều ngoảnh lại nhìn.
Rất đông đã có rất nhiều người đứng lại xem kịch hay, còn không tiếc lời mắng chửi Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan là đồ xấu xa, đồ đáng ghê tởm.
Di Giai vô cùng bối rối trước tình huống này.
Cô liếc nhìn Lâm Phong, thấy anh vô cùng bình thản, tựa như anh đã biết trước những chuyện này.
Nhưng sao đột nhiên hai người bọn họ lại thành khẩn xin lỗi cô như vậy? Không lẽ anh đã làm gì bọn họ sao?
Giai Ý và Hiểu Tâm, còn có Hà Nhi lúc này đã đến, cũng nhanh chóng xem một màn thú vị này.
Ba người bọn họ đều rất hả hê nhìn bộ dáng khép nép, xấu hổ của Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan.
Chỉ có Di Giai là cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Cô dù tức giận, nhưng cũng không muốn làm mọi chuyện ầm ĩ đến mức này.
Cô liền đỡ lấy Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan còn đang đứng cúi đầu, nói: “Được rồi, coi như tôi chấp nhận lời xin lỗi của hai cậu! Chuyện này xem như cho qua đi! Hai cậu mau đi đi!”
Chung Hiểu, Từ Tiểu Lan nào dám rời đi, khẽ nhìn Lâm Phong một cái, thấy anh gật đầu ý bảo như vậy được rồi, mới như được đặc xá, rối rít cảm ơn Di Giai rồi chạy đi.
“Thế thôi á?” Giai Ý bĩu môi.
Di Giai hiền lành đáp: “Được rồi, bọn họ cũng xin lỗi như vậy rồi, chuyện cũng đâu lớn lao gì, tao không muốn để tâm đ ến nữa!”
“Cậu đúng là tốt bụng quá!” Hà Nhi cũng góp lời.
Di Giai cười: “Mình cũng không tốt bụng gì đâu, chỉ là mình thấy như vậy đủ rồi, đều là bạn học cả!”
Xong chuyện, cô bảo mấy người bạn của mình lên lớp trước, cô muốn nói chuyện riêng với Lâm Phong một chút.
Mấy cô gái kia biết điều liền rút đi.
Còn lại Di Giai và Lâm Phong, cô khẽ hỏi anh: “Chuyện này là do cậu làm à?”
Anh không hề chối, cứ thế gật đầu.
“Sao bọn họ lại đột nhiên nghe lời cậu vậy?” Cô lại hỏi.
Anh nhún vai đáp: “Đơn giản thôi, làm chuyện xấu sợ nhất là bị phanh phui mà!”
Cô lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy thắc mắc.
Anh khẽ cười, cũng không giấu giếm chuyện Hà Nhi đưa cho anh bản ghi âm kia.
Sau đó, anh chỉ là dùng chút thủ đoạn, đe dọa hai người kia một trận.
Bọn họ sợ hãi, liền nghe lời anh răm rắp thôi.
Cô gật gù, thì ra là thế.
Thảo nào mà hai con người bướng bỉnh đó lại ném hết mặt mũi, đứng ở giữa sân trường công khai xin lỗi cô.
Anh cũng ác quá cơ! Hai người bọn họ làm sao còn dám nhìn mặt ai!
Chuyện này có công của Hà Nhi, nhưng vẫn là anh vì cô ra mặt một chuyến.
Cô chẳng biết nói gì hơn, ngoài hai chữ cảm ơn.
“Cảm ơn là câu cửa miệng của cậu đúng không?”
“Cậu… cậu giúp tôi thì tôi phải nói cảm ơn chứ…” Cô ngượng ngùng nói, đúng là từ khi quen biết anh, cô đã nói cảm ơn không biết bao nhiêu lần.
Anh bật cười: “Đã hả giận chưa?”
Cô mỉm cười gật đầu, cô vốn cũng không rảnh rỗi mà hờn giận gì mấy người kia.
Bọn họ không xứng! Nhưng anh lại vì cô mà ra mặt như vậy, trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Lâm Phong nhìn cô gái đang nở nụ cười ngọt ngào tươi tắn, lộ ra má lúm đồng tiền sâu, trong lòng cũng coi như dễ chịu hơn.
Anh khẽ vuốt vuốt tóc cô: “Má lúm nhỏ, sau này bị ức hiếp phải nói với tôi!”
Khi anh nói ra lời này, cô đột nhiên nghe trong tim mình nổ “bùm” một cái.
Cô nhìn chàng trai đang đứng đút tay vào túi quần, trên người còn đang mặc áo khoác đồng phục cô vừa giặt xong, cảm giác tim mình đang loạn nhịp, gương mặt phiếm hồng, hai tai lại vừa nóng vừa đỏ.
Thấy cô cứ nhìn mình mà không trả lời, anh lại hỏi: “Nhớ chưa?”
Cô hoàn hồn lại, mạnh mẽ gật đầu: “Nhớ rồi!”
Anh bày ra biểu tình hài lòng, lại cùng cô sóng đôi đi vào lớp.
Ở một góc xa, có một người đang tự bấm móng tay vào người đến muốn chảy máu.
Chính là Trần Tiểu Kiều.
Cô ta trong lòng như đang muốn điên lên khi nhìn thấy Lâm Phong đối đãi đặc biệt với Di Giai.
Anh còn vì Di Giai mà ngày hôm qua chạy đến chỗ cô ta, lạnh lùng bảo cô hẹn Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan ra nói chuyện.
Anh lạnh lùng uy hiếp Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan, bắt hai người họ phải lập tức xin lỗi Di Giai, còn là cách xin lỗi công khai nhất.
Anh còn vì Di Giai mà cảnh cáo cô ta, bảo rằng dù cô ta không tham gia vào mấy chuyện này, nhưng chung quy vẫn là bạn bè thân thiết với Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan, mà anh càng hiểu rõ lý do hai người đó lại làm vậy với Di Giai, cho nên bảo cô ta phải quản cho tốt bạn bè mình.
Anh mở miệng ra là Di Giai, cái này là Di Giai, cái kia cũng là Di Giai.
Anh vì Di Giai nhọc lòng như vậy, còn xem cô ta chẳng ra gì, hận không thể xem cô ta như không khí nữa kìa!
Trong lớp lúc này cũng đang bàn tán xôn xao chuyện vừa rồi.
Rất nhiều lời mắng chửi thốt ra, Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan còn bị mọi người khinh ghét xa lánh.
Trần Tiểu Kiều lúc này cũng rất phiền muộn, hai người đó là “bạn tốt” của cô ta, cũng nắm giữ của cô ta không ít bí mật.
Nếu cô ta trở mặt, rất có thể sẽ bị cho là trong lúc nguy khốn liền rũ sạch quan hệ, cũng có thể chuyện của cô ta bị phanh phui.
Nhưng vẫn xem như không có gì, tiếp tục làm bạn với hai người đó thì có ổn không? Trong khi hiện tại cả lớp đều không muốn nói chuyện với hai người đó nữa rồi!
Cô ta đắn đo suy nghĩ.
Cuối cùng vẫn là trưng ra vẻ mặt thánh thiện, còn đứng ra nói giúp Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan, hi vọng mọi người có thể bỏ qua cho lỗi lầm này.
Cô ta đã cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy vẫn là nên duy trì mối quan hệ với hai người Chung Hiểu, Từ Tiểu Lan, tương lai còn cần lợi dụng họ giúp cô ta vài chuyện.
Thêm nữa, cô ta còn có thể đóng vai người tốt trước mặt bạn bè trong lớp, dù bạn học có lỗi vẫn dùng thái độ vị tha đối đãi.
Giai Ý, Hiểu Tâm vẫn biết mọi chuyện xem như không liên quan đến Tiểu Kiều, nhưng không hiểu sao nhìn thấy cô ta đứng trước lớp làm ra vẻ tốt bụng thánh mẫu kia, lại thấy có chút giả tạo.
Ai cũng biết ba người bọn họ chơi thân với nhau, ai mà biết được Tiểu Kiều đó có nói vu vơ điều gì đó, mới khiến cho hai cô bạn của cô ta căm ghét Di Giai như vậy không chứ?
Cho nên, Giai Ý và Hiểu Tâm vẫn là cảm thấy tâm tư Tiểu Kiều thâm sâu khó lường, đột nhiên nhìn cô ta hơi không thuận mắt.
Di Giai cũng đương nhiên không hảo cảm với Tiểu Kiều vì những chuyện đã qua.
Cô luôn cảm thấy địch ý Tiểu Kiều dành cho mình rất rõ ràng, chỉ là cô ta đang cố giả vờ đối tốt với cô mà thôi!
Mà đám ngốc Cao Vĩnh Gia, Hàn Tuấn, Lục Huy thì lại ra vẻ ngưỡng mộ dáng vẻ lớp trưởng thân thiện cao cả kia của Tiểu Kiều.
Chỉ có Lâm Phong là biết rõ, cô ta không tốt như những gì cô ta đang cố thể hiện.
Chỉ có điều, hiện tại coi như cô ta chưa lộ đuôi cáo ra, vậy nên anh tạm thời bỏ qua cho cô ta.
Có một điều thay đổi là, sau chuyện này, nhóm Di Giai xem như có thêm một cô bạn mới, chính là Hà Nhi.
Sau khi biết Hà Nhi góp công không nhỏ trong chuyện khiến cho Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan công khai nhận sai trước Di Giai, thì mấy cô gái đương nhiên cảm kích vô cùng, còn ngỏ ý muốn Hà Nhi chơi chung với mình.
Hà Nhi dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý.
Nhật ký của Di Giai tối đó vẫn tràn đầy hình ảnh Ma vương một mí.
Cô viết: Là anh, chàng trai mà cô cảm mến, luôn luôn bảo vệ cô.
Là anh, như chiếc ô che mưa cho cô.
Chỉ cần đứng dưới chiếc ô đó, cô sẽ không sợ ướt.