Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 14: 14: Lâm Khó Ở Mới Sáng Ra Đã Dọa Người!





Sáng hôm sau, Di Giai thức dậy rất sớm để tránh việc đụng mặt ba mẹ mình.
Cô leo xuống giường, liền chạy nhanh xuống tầng một.
Tối hôm qua Lâm Phong ngủ trong phòng dành cho khách ở tầng này.
Cô lịch sụ gõ cửa mấy tiếng, nhưng mãi không thấy anh trả lời.
Cô có chút gấp gáp, liền liều mình đẩy cửa đi vào luôn.
Cũng may anh không khóa cửa, cho nên cô dễ dàng đi vào.

Cô còn thuận tay mở luôn đèn trong phòng lên.
“AAAAAA…” Cô kích động hét lớn.

Anh vậy mà c ởi trần nằm ngủ!
Cô thoáng bối rối, liền xoay người lại không dám nhìn anh.
Tiếng thét của cô cộng với ánh sáng làm cho anh thức giấc.
Anh mệt mỏi dụi dụi đôi mắt của mình, nhíu mày nhìn cô: “Mới sáng ra cậu hét cái gì vậy?”
“Cậu… cậu… sao lại không mặc áo?” Cô ấp úng nói.
“Ngủ cho thoải mái.

Cũng chỉ là c ởi trần thôi mà, có cái gì mà cậu phải thái quá lên vậy!”
Cô không đáp, cũng không quay lại, hai bàn tay cứ níu lấy góc áo.
Được rồi, anh thì thấy bình thường, còn cô lần đầu tiên nhìn thấy nửa thân trên của con trai lạ, không kịp thích ứng có được không!
Tình huống này, ba mẹ cô mà trở về có phải tình ngay lý gian không đây!
Nhắc đến ba mẹ, cô mới hoàn hồn hối thúc anh mau về nhà tắm rửa.
Lâm Phong ậm ừ, chậm chạp mặc lại áo rồi rời giường.
Trước khi đi, anh còn nói với lại: “Không cần làm bữa sáng, chúng ta lên trường ăn!”
Di Giai “ừ” một tiếng, biểu thị đã biết.
Sau đó, nhanh chóng dọn dẹp lại căn phòng, cố gắng trả nó về hiện trạng như chưa từng có ai đến đây.

Xong xuôi, cô quay lại phòng mình, tắm rửa vệ sinh cá nhân.
Cô nhìn mình trong gương, thấy mặt vẫn còn đỏ, lại nhớ hình ảnh chàng trai c ởi trần nằm trên giường nhà cô.
Cô vội dùng dòng nước lạnh trấn tĩnh mình lại.
Không được nghĩ bậy! Không được nghĩ bậy!
Để phân tán suy nghĩ của mình, cô liền mắng anh.
Ở chung với con gái mà không biết ý tứ, còn c ởi trần đi ngủ!
Đồ không biết xấu hổ!
Lúc sau, cô chuẩn bị xong liền ra khỏi nhà, còn cẩn thận nhìn ngó cửa nẻo thêm mấy lần.
Lâm Phong đã chờ cô từ lúc nào, lười biếng dựa người vào tường.
Hai người, hai chiếc xe, song song nhau chạy trên đường.
Thức sớm cũng có cái hay.

Có thể cảm nhận được năng lượng buổi sớm mai.
Di Giai hít thở, cả người tràn đầy sảng khoái.
Lâm Phong nhìn sang, thấy cô đang vô thức mỉm cười làm rộ lên má lúm đồng tiền, chùm tóc đuôi ngựa buộc cao đong đưa theo gió.
Nữ sinh má lúm mặc váy đồng phục chỉ dài tới gối, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn.
Anh đột nhiên có chút mất hồn, đứng hình vài giây, rồi vội vàng nhìn sang nơi khác, trấn định bản thân lại.
Sao thế nhỉ? Đây đâu phải lần đầu tiên anh thấy con gái đẹp?
Anh lắc lắc đầu, cố gắng xua đi mấy suy nghĩ loạn lạc.
Đi ngang một nơi có mùi thơm phưng phức, còn có hơi nóng bốc lên, anh bảo cô chờ một chút, còn mình thì dừng xe rồi chạy vào trong mua gì đó.
Anh quay lại, trong tay có hai ly sữa nóng.
Sữa bò cho anh, còn có sữa đậu nành cho cô.

Anh nghĩ cô rất thích uống loại sữa này.
“Cho cậu! Cẩn thận nóng đấy!” Anh chìa ly sữa đậu nành thơm ngon đến trước mặt cô.
Cô có chút bất ngờ, nhận lấy ly sữa, ấp úng nói cảm ơn.
Cả hai lại tiếp tục chạy xe đến trường.

Đến nơi cũng chỉ mới hơn sáu giờ.

Trường học vắng hoe, không có một học sinh.
Cũng may, căn tin giờ này đã mở cửa rồi.

Hai người liền cùng nhau đi về phía căn tin để ăn sáng.
Di Giai còn đang định xung phong đi lấy thức ăn, thì Lâm Phong đã bảo cô ngồi yên, còn hỏi cô muốn ăn gì, rồi nhanh chân đi lấy.
Lát sau, anh mang theo hai tô cháo nóng hổi, còn thêm một phần quẩy trở lại.
Thấy anh có vẻ còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vừa ăn vừa uể oải, cô thấy hơi có lỗi.
Nếu không phải vì cô, anh đâu cần phải đến trường sớm thế này.
“Xin lỗi, vì tôi mà cậu phải dậy sớm!”
“Tôi phát hiện, cậu rất thích nói hai câu.

Một là cảm ơn, hai là xin lỗi.

Câu cửa miệng à?”
“…” Di Giai nghẹn họng.

Cô chỉ là quan tâm anh, thấy có lỗi với anh.

Anh đã không cần thì thôi vậy!
Đồ hỗn đản! Hỗn thế ma vương! Cô rất muốn nói đây mới là những câu cửa miệng cô rất hay nói mỗi khi tiếp xúc với anh.

Nhưng lại sợ chọc giận anh, nên nhịn xuống.
Ăn sáng xong, cũng chỉ mới sáu giờ rưỡi.

Cô và anh về phòng học.

Cũng may, cô và lớp trưởng được phân công quản lý lớp học, cho nên cô cũng có giữ chìa khóa lớp.
Cô an vị xuống chỗ của mình.
Còn quá sớm, cô thấy hơi chán nên lấy tai nghe ra nghe nhạc thư giãn một chút, miệng nhỏ ngâm nga theo từng lời hát.
Đột nhiên, anh từ đâu cũng ngồi phịch xuống cạnh bên cô, chẳng nói chẳng rằng cứ nhìn chằm chằm cô.
“Cậu… muốn nghe không?”
Anh khẽ gật đầu một cái, cô liền đưa một bên tai nghe cho anh.
Anh bật cười, không nhịn được trêu chọc: “Cậu đang định tỏ tình tôi à?”
Anh vừa đưa vào tai, đã nghe cái gì mà: “Tớ thích đôi mắt cậu, thích hàng mi cậu, thích nét lạnh lùng ấy.

Tớ thích má lúm của cậu, thích khóe môi cậu, thích nụ cười ấy.

Tớ thích cậu cả thế giới này đều biết…”
Cô giật mình, có chút bối rối, cô nào biết vừa đưa anh nghe thì lại nhảy đến bài hát “Tớ thích cậu nhường nào, rồi cậu sẽ biết thôi”.
Nghe ra cũng giống đang nói về anh, đôi mắt này, lông mi dài hơn cả con gái, tính cách lạnh lùng này, còn có má lúm nữa…
Chết tiệt, sao mà đúng lúc như vậy!
Cô thì ngượng ngùng đỏ cả mặt, còn anh thì cười đến nỗi vai run lên bần bật.
“Cười cái gì mà cười! Chỉ là bài hát thôi mà, ai mà tỏ tình gì cậu chứ!” Cô giận quá hóa thẹn mắng anh.
“Tôi cũng chỉ tùy tiện đùa một chút, sao cậu lại phản ứng mạnh vậy! Hay là… có ý thật?” Anh dùng tay chống cằm, lơ đãng nhìn cô.
“Cậu… ai có ý gì chứ! Bớt tự luyến lại đi! Còn nữa, cậu ngồi đây lỡ như mọi người vào lớp nhìn thấy sẽ lại bàn tán xôn xao đấy! Mau về chỗ đi!”
“Bàn tán cái gì? Chúng ta quen nhau à? Dù sao tôi cũng không quan tâm, cậu cũng không cần quan tâm!”
Đúng là đồ không có lý lẽ! Có thể không quan tâm sao!
Cô đúng là đến cạn lời với anh mất rồi!
Anh không sợ bàn tán, nhưng mà cô sợ, được không?
Hai con bạn thân nhiều chuyện kia, còn có ông anh họ nữa, nhìn thấy cô và anh ở cùng một chỗ lại ngồi đó suy suy đoán đoán lung tung beng cho xem.
Đúng lúc đó, có một cậu chàng từ đâu đi đến hét lớn: “Nè, Lâm Phong! Ai cho cậu ngồi cùng một chỗ với Di Giai của tôi!”
Di Giai ôm đầu chán nản, chưa xong tên Lâm Phong, lại thêm tên điên Lưu Kha này nữa.
Cô tức giận trừng mắt cảnh cáo Lưu Kha: “Cậu nói nhảm cái gì nữa đấy! Có tin tôi đá cậu một phát không?”
“Hì! Đùa chút thôi, tôi có chuyện tìm cậu! Ra đây chút!”
Di Giai bực dọc đứng lên, cô bị cái tên điên này làm phiền đến là mệt rồi!

Lâm Phong nhìn theo bóng dáng Di Giai bước ra khỏi lớp, lại cười cười nói nói với Lưu Kha, trong lòng dâng lên một tràng khó chịu.
Cái tên Lưu Kha này, chính là hàng xóm cũ của anh, mà cũng từng học chung cấp một và cấp hai với anh nữa.
Anh với cậu ta cũng coi như thân quen, nhưng cả hai không hợp tính, lúc trước còn hay cãi nhau, đánh nhau suốt.
Không ngờ tên này cũng quen biết Di Giai, còn thân thiết như vậy!
Lâm Phong không hiểu vì sao lại không vui, dứt khoát tháo tai nghe, đi về chỗ mình, gục mặt xuống bàn ngủ, trong lòng tự nhủ chuyện cô không liên quan chút nào đến anh.
Nhưng lại không sao ngủ được, đành ngồi dậy, lấy quyển sách về điện hôm trước mua ở nhà sách ra xem.
Lúc này, học sinh cũng đã dần dần có mặt ở lớp.
Hàn Tuấn và Lục Huy cũng vào đến, có chút ngạc nhiên khi thấy Lâm Phong đến lớp sớm như vậy.
Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng khó ở, có chút dọa người của anh, cả hai tự ý thức được không nên làm phiền đến anh làm gì.

Bây giờ mà chọc anh giận lên, thì là long trời lở đất mất!
Tuy nhiên, lại có một người không thức thời, lại dám nhằm lúc này mà đến bắt chuyện với anh.
Đó chính là lớp trưởng Trần Tiểu Kiều.

Cô ấy và Lâm Phong cùng với đám Hàn Tuấn, Lục Huy, cũng đã quen biết nhau từ trước.
“Cậu làm bài tập Hóa chưa Lâm Phong? Cho mình mượn với!”
“Chưa làm, mượn người khác đi!” Lâm Phong lạnh nhạt trả lời.
“Vậy còn môn Toán? Cậu cho mình mượn môn Toán cũng được!” Tiểu Kiều vẫn kiên trì.
“Tôi chưa làm gì cả, có làm cũng không muốn cho cậu mượn.

Đi tìm người khác đi!”
Bị Lâm Phong từ chối lạnh lùng, còn nói mấy lời khó nghe kia nữa, Tiểu Kiều ức đến muốn khóc, xoay người bỏ đi.
Mấy cô bạn chơi thân với Tiểu Kiểu cảm thấy Lâm Phong rất quá đáng, nhưng nhìn vẻ mặt hung dữ kia của anh, bao nhiêu lời muốn nói đành nuốt trở lại.

Bọn họ chỉ đành đi theo an ủi Tiểu Kiều thôi.
Hàn Tuấn và Lục Huy có chút áy náy khó xử.

Bọn họ biết Tiểu Kiểu có tình cảm với Lâm Phong, luôn tìm cách tiếp cận.
Vậy mà anh lại lạnh nhạt hờ hững, còn đối xử tệ bạc với con gái người ta như vậy.
Cả hai nhìn nhau lắc đầu, không hiểu mới sáng ra mà ai đã chọc giận vị tổ tông này nữa..