Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ

Chương 8: 8: Hạnh Phúc Hay Biến Cố





Nơi ta bắt đầu chớm nở tình cảm giấu trong lòng bấy lâu, cũng là nơi ta đã bày tỏ hết lòng mình và hiểu rõ được tình cảm đôi bên hơn.
Những tháng ngày vui vẻ cùng hạnh phúc trôi qua rất nhẹ nhàng cho đến một ngày gần cuối cấp ba.
Mọi người nhộn nhịp cười đùa trước sân trường, vì biết được đôi bên đều có tình cảm với nhau nên Hạ Vũ cùng Giai Thụy rất nhanh đã hẹn hò, mọi người cả trường đều biết, cũng có người ủng hộ và kì thị nhưng bọn không quan tâm đ ến suy nghĩ của người khác.
Gia Hân cũng rất vui vẻ cho kết quả này cùng bọn họ gia nhập nhóm chơi chung.

Có Lăng Đằng cô và hai người Thụy, Vũ.
"Vũ à! Cậu ôn tập tới đâu rồi? Môn Hóa làm tớ nhức hết cả đầu đây, cậu học giỏi vậy kèm tớ đi."
"Vậy thì cậu đến nhà tớ đi, tớ và Lăng Đằng đang học cùng nhau, cậu ấy còn giỏi hơn cả tớ."
Giai Thụy tay ôm vai Hạ Vũ nghe nói hai người họ học chung, liền siết tay ôm chặt Hạ Vũ vào lòng cảm thán:

"Ôi nay người yêu tôi ở bên người đàn ông khác, còn tôi thì không biết gì sừng trên đầu cũng mọc dài hơn mấy mét rồi!"
"Anh nói gì vậy? Không thấy ngại hã bọn em chỉ học tập trao đổi thôi, cái gì mà sừng dài mấy mét bớt tào lao lại hộ cái."
"Ôi em mắng anh đó hã? Mày nghe chưa Lăng Đằng, nếu mày dám có suy nghĩ cướp người yêu của tao thì..."
Giai Thụy ra dấu tay gạch ngang cổ như là cảnh cáo đối phương, nhưng miệng lại nhe ra cười tạo cho mọi người có cảm giác cậu ta chỉ là đùa vui.
Nhưng Lăng Đằng không nghĩ thế, anh cũng ngại phải cãi nhau với cậu ta nên giơ tay xin đầu hàng.
Sau khi tan học Gia Hân được hẹn đến nhà của Hạ Vũ để ôn tập, trên đường đi thì cô bắt một chiếc taxi đi theo bản đồ mà Hạ Vũ gửi.

Sau khi lên xe cô liền lấy điện thoại ra chơi game xếp hình, nhưng ngồi chơi một lúc lâu cô lại thấy hơi lo lắng trong lòng, giác quan thứ sáu của cô trổi dậy lòng bất an càng lúc càng lớn.
Cô ngước lên nhìn xung quanh thì thấy chiếc taxi này đi càng lúc càng rời xa thành phố đi vào một nơi hoang vu, xung quanh chỉ toàn là đất trống cùng với vài ngọn cỏ lau bên đường, lúc này cô mới hoảng hồn nghĩ lại những tin tức mấy hôm nay đọc được.
Những cô gái bị mất tích vì lên một chiếc taxi lạ, được tìm thấy thi thể trên những cánh đồng hoang vu ít người tới.

Khi nghĩ đến những vấn đề nhạy cảm tâm trạng cô hoang mang không ít, liền nhón người lên hỏi tài xế lái taxi:
"Chú ơi hình như chú đi sai đường rồi? Nơi bạn cháu chỉ đâu phải chỗ này?"
"Tôi đi theo bản đồ mà? Cô có đưa lầm địa chỉ không?"
Cô cảm thấy ông tài xế có khả năng là nghe nhầm nơi cần đến, nên Gia Hân lấy điện thoại ra nhập vô địa chỉ đưa ông ta xem để chắc chắn hơn về địa điểm đến.
Ông ta giật lấy cái điện thoại rồi nhìn vào bản đồ chỉ dẫn đường đi, cách xa địa kiểm 60km.


Bản đồ yêu cầu quay đầu nhưng ông ta vẫn cứ đứng im như vậy không nhúc nhích.
Gia Hân thấy lạ nhanh tay cướp lại điện thoại, nhưng không may bị ông ta ném ra lề đường.

Ánh mắt ông ta tràn đầy sát khí nắm lấy tay Gia Hân kéo xuống khiến đầu cô đập vào phía trước.
"Aaaa!!!"
Cô hốt hoảng lên la lớn, chân tay quơ lia lịa trong không trung, bàn tay nắm được tóc gã đàn ông liên tục giật xuống.

Nhưng sức lực của con gái sao mạnh bằng đàn ông chứ, lão ta cầm chiếc khăn tẩm thuốc ghì mạnh vào miệng cô.
"Ưm...!th...ả ...!tôi.." ra.
Tay Gia Hân gắng sức đẩy ra miệng liên tục cầu xin gã đàn ông thả cô ra, nhưng vì thuốc dần có tác dụng nên lực tay càng yếu, đến khi ý thức dần mất đi tay không còn sức lực liền bị rơi xuống.
Gã đàn ông thấy cô đã ngất liền xuống xe bấm dãy số lạ: "Tôi đã đưa đến đúng vị trí các người yêu cầu rồi, tiếp theo nên làm gì đây?"
"Được tôi biết rồi."
Gã đàn ông được người đầu dây bên kia chỉ thị gì đó liền gần đầu đồng ý.


Ông mở cốp xe ra lấy đồ nghề rồi mở cửa xe ra đỡ cô nằm xuống dưới ghế đôi, rồi dùng dây thừng cột tay cô chân lại, cùng lúc đó gã dùng băng dính màu đen dán mệng cô lại.
Khi bước ra ngoài gã ta đút tay vào túi quần lấy ra điếu thuốc còn hút dở đưa lên miệng bật hột quẹt lên mồi thuốc.

Gã hút rồi phả ra làn khói trắng xóa, rồi lại nhìn vô trong xe thấy cô bé đang nằm tay chân thì bị trói miệng thì bị dán băng keo, nhìn trông thật tơi tả.
Lão tựa người lên chiếc xe bất giác thở dài, nếu không phải vì khoản nợ một tỷ kia thì gã không phải làm những công việc vô lương tâm như vậy.

Nếu vụ này trót lọt thành công, gã sẽ trả hết được món nợ của mình, tuy hơi cắn rứt với lương tâm nhưng gã nghĩ chắc bọn kia sẽ không làm hại đến cô bé.