Vậy là thấm thoát thời gian đã trôi qua đến kì thi cuối cấp, mọi người đều bận rộn ôn tập.
Hôm nay Hạ Vũ dậy sớm hơn mọi khi, cậu không lo lắng quá về đợt thi cuối cấp này.
Người ta thì thức khuya dậy sớm lo lắng cho kì thi, còn cậu thì ngược lại cậu sẽ dành ra một ngày nghĩ ngơi lấy lại sức cho những ngày thức khuya học tập.
Đối với Hạ Vũ cậu là người có một tinh thần ham học hỏi, nhưng không bao giờ ngược đãi bản thân mình quá mức.
Cậu thường đem sức khỏe mình lên hàng đầu, tinh thần thoải mái thì thi mới tốt được, nhưng có lẽ một phần là nhờ đầu óc cậu thông minh sẵn.
Học một hiểu mười, còn với người khác thì họ phải cố gắng rất nhiều mới theo kịp tiến độ của cậu, vậy thì phải cảm tạ ông trời thôi.
"Mẹ ơi hôm nay cho con một quả trứng vịt lộn, việc này tâm linh lắm không đùa được đâu ạ!" Cậu rất tin vào vấn đề tâm linh này, hồi nhỏ mẹ cậu hay bảo khi xui rủi ta ăn trứng vịt lộn sẽ lộn lại thành hên.
"Năm nào con cũng đứng nhất khối, có gì mà phải lo chứ." Bà đã luộc sẵn trứng từ lâu, vì đây là thói quen trước khi đi thi của Hạ Vũ, nó rất tin vào điều này.
"Con thấy mẹ nói rất đúng, nhưng có thờ có thiêng mà mẹ." Hạ Vũ dùng muỗng đập vỡ đầu quả trứng ra, rồi bóc xung quang một ít vỏ và bỏ vào miệng húp phần nước bên trong, rồi nói tiếp: "Năm nào con ăn trứng vịt lộn cũng thấy thi rất tốt.
Cảm ơn mẹ vì bữa ăn ngon ạ!"
"Tùy con vậy." Bà mỉm cười lắc đầu, có nói như nào thì thói quen lâu năm sẽ rất khó bỏ, nói đi nói lại tất cả đều tại bà nên cứ để vậy thôi, tin tưởng vào thứ gì đó vẫn tốt hơn là không có cái để tin.
"À đúng rồi, sắp đến sinh nhật con rồi.
Lần này sẽ có một món quà đặc biệt, để chào đón tuổi mười tám của con."
Bà suy nghĩ rất lâu về sinh nhật lần thứ mười tám này của Hạ Vũ, có thể lần này sẽ là lần cuối gia đình được đoàn tụ đầy đủ bên nhau.
Mặc dù bà rất mong muốn được đi cùng Trục Lưu đến hết quãng đường còn lại, nhưng bản thân không thể cứ ích kỷ mãi như vậy được, người đàn ông ấy cần có cuộc đời riêng cho mình.
Bà đã cản trở con đường riêng của anh ấy, bây giờ đã đến lúc phải trả lại ước mơ cho anh.
"Ba và mẹ không cần phải tặng quà cho con làm gì đâu ạ.
Để tiền đó sắm sửa đồ dùng trong nhà là được mà, con cũng lớn rồi sẽ ra ngoài đi làm thêm để tự chi trả cho mình."
Thấy Hạ Vũ kiên quyết như vậy bà đành lảng sang chuyện khác không nhắc đến vụ sinh nhật nữa: "Thôi được rồi, ăn mau đi mà còn đi thi, kẻo trễ giờ đó!".
"Con biết rồi ạ!" Hạ Vũ gật đầu lia lịa cố gắng ăn nốt quả trứng nửa cho tròn bốn quả, rồi cậu đứng dậy đi rửa tay súc miệng: "Con ăn xong rồi ạ! Mẹ cũng ăn ngon miệng!"
"Ừm...!À đừng quên đem theo nhiều cây viết đó, nếu cây này không viết được thì đổi.
Còn nếu ai cần thì mình giúp đỡ họ luôn." Bà dặn dò con trai trước khi đi thi, vì lần thì này quyết định tương lai của bọn nó.
Nếu như lơ là thì sẽ phải tốn thời gian rất lâu mới có thể thực hiện được ước mơ tốt nghiệp.
"Con biết rồi mẹ ơi! Đúng là giáo viên về hưu có khác ha, cái gì cũng biết hết trơn!"
"Con nít quỷ!" Bà trơn mắt lên mắng yêu Hạ Vũ, miệng bất giác cười lúc nào không hay: "Chỉ có chọc mẹ là giỏi, được rồi đi mau kẻo trễ đó!".
"Con không đùa nữa.
Thưa mẹ con đi học ạ!" Hạ Vũ tạm biệt mẹ rồi mở cửa đi luôn, tâm trạng của cậu hôm nay rất sảng khoái nên đi rất từ tốn không vội vả tí nào.
...Truyện được đăng tải độc quyền trên hệ thống NovelToon.
Hãy là độc giả thông thái và ngưng đọc ở các web lậu reup...
Đi đến con hẻm cũ vẫn như trước Lăng Đằng đứng đó chờ đợi, từ ngày hôm ấy trở đi Hạ Vũ cũng không thường xuyên liên lạc với Lăng Đằng.
Mà từ lúc ấy Lăng Đằng dường như quên bữa đó đã nói những gì hay sao, mà cũng không nhắc đến sự việc ấy thêm một lần nào nữa.
Hạ Vũ bước chân thật nhanh tiến đến gần đối phương, miệng cười toe toét nói: "Hôm nay cậu đến sớm hơn mọi khi, hay là do tớ dậy quá trễ thực ra cậu đứng đây sớm hơn tớ tưởng tượng?"
"Hôm qua tôi không ngủ được, chắc có lẽ do kì thi quá quan trọng!" Cậu nói như vậy chính là nói dối, thực ra việc học đối với cậu không quá để vào trong mắt.
Cái cậu quan tâm chỉ có một người, đó chính là Hạ Vũ.
Lăng Đằng rất muốn nói ra tôi đứng đây rất lâu rồi, chỉ là không nỡ nhìn em đứng đợi tôi thôi, nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ còn thực hành thì cậu không có dũng khi đó.
"Đi thôi đến lớp chúng ta dò bài lại lần nữa."
"Được!"
...
Hai người cứ thế sánh vai nhau đi đến trường, khi đi ai cũng nhìn vào bọn họ ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị.
Vì nhan sắc của hai người thuộc dạng soái ca, nói về Hạ Vũ thì cậu có một mái tóc đen óng bồng bền, dáng mắt thì có phần đuôi dài hơn người khác một tí.
Đuôi mắt kéo dài lên trên thái dương, khi cười đuôi mắt cậu tăng thêm vài phần rạng rỡ, khiến người đối diện nhìn vào thấy toàn là thiện cảm dễ mến.
Còn đối với Lăng Đằng thì ngược lại hoàn toàn, cậu không mang cảm giác dễ mến đến cho người đối diện.
Đầu tóc cậu có chút theo nếp xoăn nhẹ, mái tóc nâu đen kết hợp với màu da khuôn mặt trắng trẻo.
Đôi mắt của cậu là mắt dẹt có hơi xếch lên cao một tí, tạo cho ta khi nhìn vào có chút sắc sảo khó gần.
Nên đối với Hạ Vũ thì rất thân thiện hay giao lưu, còn Lăng Đằng thì ngược lại trầm tính ít nói, nhưng hai người họ đi chung lại rất là hòa hợp.
Khi hai người bước vào cổng trường thì phía sau lưng có rất nhiều người ồn ào bàn tán, Hạ Vũ thấy lạ đành quay lưng lại nhìn thì thấy gương mặt của một người quen thuộc.
Cái người mà cậu nhớ nhung bao ngày cuối cùng cũng được gặp lại, cảm xúc của cậu bây giờ hoảng loạn vô cùng.
Tuy rất muốn lên chào hỏi nhưng khi nhìn biểu cảm thờ ơ đó khiến cho tim Hạ Vũ bỗng trật đi một nhịp.
Mọi ước tính bao lâu nay, hàng trăm câu hỏi thắc mắc ở trong lòng cứ vậy mà nghẹn mãi ở cổ không thể thốt ra thành lời.
Hạ Vũ nhìn thân ảnh quen thuộc sánh vai cùng người bạn mà mình từng giúp đỡ khỏi cửa tử đi lướt qua mặt mình, hai tay Hạ Vũ bỗng nắm chặt lại thành nắm đấm khuôn mặt cậu cúi gầm xuống không muốn biểu lộ cảm xúc.
"Đúng là nực cười!"
Hạ Vũ chỉ biết thầm cười trong lòng mình, vì cái gì mà cậu lại nhục nhã như bây giờ.
Còn nhớ hôm ấy cậu gọi cho Gia Hân hỏi về tung tích của Giai Thụy, vậy mà bây giờ hai người họ lại sánh bước cùng nhau đi vào trường.
Đến cả một ánh mắt cũng không nhìn cậu lấy một lần, Hạ Vũ cảm thấy mình thua rồi, thất bại vô cùng thảm hại.
Nhưng cậu lại lần nữa dối lòng mình, cậu đánh tan đi suy nghĩ buồn bã lúc nãy, có lẽ do đông người quá nên Giai Thụy không thây mình ở đâu.
Hạ Vũ lấy lại cảm xúc ngước mặt lên mỉm cười cho có lệ, rồi quay sang Lăng Đằng nói:
"Lăng Đằng, chúng ta đi thôi!".