Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ

Chương 10: 10: Nữa Là Hạnh Phúc Nữa Đau Thương





Sau một màn thổ lộ tình cảm đầy nước mắt, Trục Lưu kéo mọi người vô nhà.

Hôm nay ông sẽ là người vào bếp, nhiệm vụ của bà chỉ có ngồi chờ món ăn ngon thôi.
Hạ Vũ và Lăng Đằng cũng kéo tay áo vào phụ nấu, tâm trạng bà bây giờ rất vui vẻ và hạnh phúc.

Bà ước gì cả nhà lúc nào cũng ấm áp đầy ắp tiếng cười như vậy, nghĩ đến ngày xưa bà từng hứa với Trục Lưu sau khi Hạ Vũ được mười tám tuổi sẽ nói hết sự thật cho thằng bé biết, vì nó đã trưởng thành và cần biết mọi thứ liên quan đến nó.
"Nấu xong rồi mau ăn thôi!"
Trục Lưu nấu nướng xong xuôi thì bưng đồ ăn ra đặt ở bàn, ánh mắt ông bây giờ đã rất nhiều vết nhăn nhưng không thể nào làm mờ đi vẻ đẹp trai tao nhã khi còn trẻ của ông được.

Vì những ngày tháng cúi đầu làm việc không có ngày nghĩ, thấm thoát thời gian đã hơn chục năm rồi.

Vì Tiểu Hoa và Hạ Vũ ông có chịu khổ như nào cũng không sao, chỉ mong hai mẹ con họ sống thấy hạnh phúc là được.

"Chúng con mời cả nhà dùng bữa ạ!"
Cả nhà quây quần bên mâm cơm cười nói vui vẻ, Hạ Vũ gắp đồ ăn lia lịa cho mẹ mình cả ba và Lăng Đằng đều được cậu gắp cho.
Không khí vui vẻ này làm cho Lăng Đằng cảm thấy vui lây, vì cậu và Hạ Vũ ngày nào cũng học chung với nhau nên rất thân với mẹ cậu ấy.

Bà ấy là người ấm áp chu toàn mọi thứ, dịu dàng mọi lúc với Hạ Vũ.
Lăng Đằng nghĩ nếu bản thân được sinh ra vào một gia đình bình thường chắc chắn sẽ hạnh phúc như cậu ấy.

Có bố mẹ yêu thương, thì tuổi thơ cậu sẽ không đến nổi cô độc một mình trưởng thành.
....
Đối lập với ngôi nhà đầy tiếng cười đùa hạnh phúc thì nơi đây lại tràn đầy nổi đi ai cùng tuyệt vọng, sau khi thuốc mê hết tác dụng Gia Hân cùng dần mở đôi mắt.
Thứ đầu tiên cô thấy khi có ý thức đó chính là một căn phòng đầy sang trọng, trước mặt cô là một cái máy quay phim.

Cô thử nhúc nhích nhưng lại không thể nào cử động, tay là chân đều bị cột lại miệng thì bị dán băng keo không nói được câu nào ngoài rên la bất lực.
"Ưm...!Ưh...!Ứm!!!"
Sau lúc lâu vùng vẩy thì cánh cửa đã được mở ra, một người đàn ông cao to bước vào.

Cô liếc mắt nhìn ra phía cánh cửa, thấy người đàn ông này ăn mặc rất là lịch lãm, áo vest dày gia tay đeo đồng hồ đính đầy kim cương lấp lánh.

Ánh mắt ông ta sắc bén như lưỡi dao, tóc được vuốt keo hết lên lộ ra vầng trán cao đầy cuốn hút.
Nhưng lời nói phát ra phá tan toàn bộ sự ngụy tạo điển trai bên ngoài, chỉ để lại cho cô ấn tượng khắc sâu chính là sự áp bức độc ác lưu manh không thể nào tả nổi.
"Rên la cho lớn để làm gì? Cưng không thể thoát khỏi chỗ này đâu, ngoan ngoãn mà quay hết bộ phim cho anh."
Gia Hân ánh mắt trợn tròn như muốn thể hiện thay cho lời nói, bây giờ tâm trạng cô rất hoãn loạn không biết nên làm gì để thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Hâm Bằng tiến đến ngồi xuống cạnh Gia Hân bàn tay siết chặt cằm cô rồi tháo băng dính trên miệng ra cười khinh bỉ nói.
"Ngoan ngoãn mà thực hiện yêu cầu của tôi! Đừng nghĩ đến việc sẽ trốn thoát, không ai cứu nổi cưng khỏi chỗ này đâu!"
"Tôi xin anh tha cho tôi được chứ? Nhà tôi nghèo lắm không có tiền bạc gì để cho các anh cả!"
Hâm Bằng nghe cô gái nhỏ cầu xin nài nỉ, hắn đứng dậy cười khinh bỉ đến một ánh mắt cũng không cho cô.
Hắn ta ra hiệu cho đám thuộc hạ đi vào, những câu nói cầu xin cùng với âm thanh la hét chói tai vang lên khắp căn phòng.
Gia Hân nài nỉ bọn chúng tha cho mình nhưng mấy tên này chính là tai gỗ, dù cho cô cầu xin thế nào đi nữa thì bọn họ cũng không ngừng động tác lại.
Sau khi thực hiện xong kế hoạch bọn lưu manh đứng dậy đi ra ngoài, chỉ còn mình Gia Hân người không mãnh vải che thân nằm đó.
Nếu gặp người khác họ sẽ ngại ngùng e thẹn vì bị lột s@ch hết quần áo, còn Gia Hân thì không tâm trí cô hiện giờ như không còn cảm xúc.

Cô biết hiện giờ không ai có thể cứu mình, nhưng trong thâm tâm vẫn nhen nhóm một tia hy vọng ai đó đến giúp mình thoát khỏi cảnh địa ngục trần gian này.
Hâm Bằng mở cửa bước vô thấy cô gái nằm trên giường bất động, điều duy nhất ông chủ giao hắn làm chính là làm nhục cô gái này.
Hắn là một nam tử hán vậy mà lại phải làm nhục một cô gái mà người ấy lại không thuộc về mình, để cho đám ngoài kia làm thì hắn không yên tâm, nhưng để mình làm thì hắn không đủ can đảm để xuống tay.
Hâm Bằng ngồi bên cạnh hồi lâu vẫn chưa đụng đến Gia Hân một sợi tóc, lúc nãy làm khó cô vì có đám thuộc hạ đứng kế bên bay giờ bọn chúng đi rồi hắn lại trở nên cực kì trầm tính.
"Xin lỗi nhưng video này tôi phải quay!"
"Hay là anh gi3t chết tôi luôn đi! Một người con gái mà bị mất đi trinh tiết thì thà gi3t chết tôi luôn đi!!!"

Gia Hân thấy hắn không làm gì mình tâm trạng càng trở nên tồi tệ, cô thà hắn như bao thằng đàn ông khác đến sỉ nhục cô rồi giết quách đi cho xong.

Thấy ánh mắt thương hại đó cứ nhìn mình, làm cho cô không thể nào vơi bớt hận thù.
"Anh thương hại tôi sao? Vậy sao anh lại làm như vậy với tôi chứ? Sao anh không giết tôi đi, rồi anh muốn quay cái gì thì mặc kệ các người!!"
"Tôi không nhận được lệnh giết em!"
"Hahh!!"
Gia Hân bật cười lên tiếng vậy mà cũng có một ngày cô phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy.

Bây giờ sự trong trắng cũng sắp mất, máy quay cũng ở đó chờ sẵn cô còn lựa chọn gì nữa sao.
Đến cuối cùng với màn đấu tranh tâm lý Hâm Bằng cuối cùng cũng quyết định thực hành nhiệm vụ.
"Đây là nhiệm vụ của tôi xin lỗi em rất nhiều!"