Duy Dương bảo xong việc nhất định sẽ gọi cho người yêu tuy nhiên đến muộn rồi mà vẫn không thấy gọi làm Hà Đan hơi bị lo lắng.
Đắn đo suy nghĩ mãi cuối cùng Đan cũng lấy điện thoại để gọi cho tên người yêu xem như nào, cứ nghĩ anh sẽ không nghe máy nhưng không, Duy Dương nghe rất nhanh còn chuyển qua facetime, Hà Đan suýt nữa thì bị sặc khi thấy tên người yêu, cái này gọi là cố tình hay không?
“ Anh xin lỗi, anh mới về đến nhà và vừa tắm xong nên chưa kịp gọi cho em”
Duy Dương vừa tắm xong, tóc tai còn ướt, còn không thèm mặc áo, chỉ có một cái khăn vắt trên cổ để lau tóc.
Ủa rồi có ý gì? Muốn khoe body vạn người mê hay gì? Với một con người bị yêu thích người yêu từ nhan sắc đến tính cách như Hà Đan thì đang bị rơi vào tình trạng không biết nói gì trong trường hợp này.
Đã thế Duy Dương còn cứ cười cười, Hà Đan đã tựu dặn lòng rằng lớn rồi thì không được mê trai nữa nhưng tên người yêu cứ mlem như này Hà Đan thực sự không thể kiềm chế được.
.
.
thự sự muốn nghĩ ra làm trò biến thái với Duy Dương.
.
.
bằng cách bắt taxi đến hôn cho bớt đẹp trai, tiếc là như thế cũng không ổn và mất liêm sỉ quá.
“ Em làm sao đấy, em hơi ngã đầu về phía trước xíu đi, lấy tay bóp cánh mũi lại và thở bằng miệng trước rồi lấy bông sơ cứu đi.
Em ổn không đấy?”
Duy Dương có vẻ vô cùng hốt hoảng khi thấy người yêu bị chảy máu mũi, Hà Đan còn không biết mình bị chảy máu mũi luôn, nghe theo Duy Dương mới phát hiện ra, cái gì thế này? Tự nhiên bị chảy máu mũi là như nào? Liệu cái này là bệnh gì?
“ Em có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
“ Không, chắc không sao”
Dùng bông sơ cứu xong Hà Đan mới quay lại nói chuyện với tên người yêu tiếp
“ Điều hòa của phòng anh kiểu gì anh cũng cho xuống thấp, tắm xong ra còn không thèm mặc áo, muốn bị đột tử à? Đi mặc áo vào rồi nói chuyện tiếp với em không em đánh anh đấy”
“ Sao? Lẽ nào vì anh quyến rũ quá hả?”
Duy Dương chớp chớp mắt rồi cười cười, Hà Đan tự nhiên muốn chửi thề.
.
.
má tên người yêu đẹp trai nhìn muốn đấm.
Hà Đan tức không thể bay qua hôn cho vài cái, khác hoàn toàn với tâm trạng khó ở hồi tối giờ có vẻ Duy Dương vui vẻ hơn rồi, Hà Đan còn tính gọi xác nhận xem tên người yêu có ổn không nào ngờ gọi xong mới phát hiện chính mình mới không ổn trước nhan sắc của tên người yêu.
Tính ra cũng không có gì khác mọi ngày cho lắm, không hiểu sao nay lại làm Đan điêu đứng đến thế, chết dở thật.
“ Kệ anh em đi ngủ đây”
“ Tự nhiên anh muốn gặp em thì phải làm sao đây?”
“ Kệ anh đấy”
Nói rồi Hà Đan phũ phàng tắt máy và đi skincare lại trước khi đi ngủ vì ngày kia đi du lịch nên đương nhiên phải chăm chút nhan sắc một chút không lại bị kêu xấu thế mà có người yêu đẹp trai thì cũng dở.
Tuy nhiên mọi dự định của Hà Đan đều bị phá vỡ, cứ nghĩ sau khi skincare các thứ xong sẽ lên giường
lướt điện thoại một lúc rồi đi ngủ, nhưng không.
.
.
vừa tháo mặt nạ ra thì tên người yêu gọi điện kêu đang đứng dưới cổng, Hà Đan suýt thì bị sặc, thế hóa ra nãy giờ Duy Dương đi hơn 10km qua gặp Đan thật à? Còn định chửi vài câu thì Duy Dương đã tắt máy, giữa đêm còn đi xa để qua chỗ người yêu trong khi mới gặp nhau vài tiếng trước chỉ có thể là Hoàng Duy Dương thôi.
Lại lật đật vác xác xuống dưới nhà gặp tên người yêu, còn đang định xuống hỏi xem Duy Dương có bị gì không thì thấy khuôn mặt tươi cười của người yêu Hà Đan lại không nỡ lòng nào chửi nữa.
Nhưng vẫn thắc mắc
- Anh qua đây làm gì? Anh định không ngủ à? Anh không thấy đường xa à?
- Qua xem em ổn không mà bị chảy máu cam
- Không sao, hết rồi mà.
Có thế cũng đi hơn 10km qua đây
- Thì tiện thể rủ em đi ăn khuya, hồi tối anh đã được ăn gì đâu
Duy Dương trưng bộ mặt đáng thương nhìn người yêu, thì cũng đúng, lúc ở nhà hàng ngồi đợi đồ ăn xong thì lại ngồi bàn việc gì đó với các anh chị trong nhóm, xong thì xảy ra sự việc đáng lẽ ra không nên có nên phải đưa người yêu về rồi đi giải quyết công việc gì đấy chưa được ăn thì chẳng không đói.
- Thế để em đi thay đồ đã chứ
Hà Đan còn mặc nguyên bộ đồ rộng thùng thình ở nhà, mặt còn mới skincare xong, tóc may còn mới chải lại để đi ngủ và vấn đề là một trăm phần trăm mặt mộc, nhìn có hơi không chanh sả cho lắm nhưng mà vẫn rất xinh.
.
.
trong mắt người yêu.
- Thôi xinh rồi mà
- Như này đi cùng anh người ta lại kêu em không xứng với anh thì chết dở
Mặc dù Duy Dương cũng là mặc đồ ở nhà nhưng quần thun ống suông và áo thun rộng đã thế còn đi dép lê đi trong nhà cũng không làm Duy Dương bớt đẹp trai đi chút nào cả.
- Đồ hâm này
Duy Dương xoa xoa đầu người yêu rồi còn tiện thể đội mũ bảo hiểm, không quên đeo cả khẩu trang cho vì sợ mới skincare xong đi ra đường lại bụi.
Tuy nhiên thì giữa đêm mà đi ăn thì thích hợp nhất chỉ có đồ ăn vỉa hè là okela nhất rồi, giờ này ăn phở có lẽ là ổn nhất nên đương nhiên hai đứa sẽ đi ăn phở.
Vào quán phở thấy ai cũng ăn mặc gọn gàng vì có lẽ người ta thường đi chơi hoặc đi làm về muộn về
rồi ghé vào ăn, tuy nhiên hai con người diện toàn đồ ở nhà vào mà cũng có vài chị gái xinh đẹp ngoái nhìn, đương nhiên là nhìn tên người yêu vì so với mấy người make up thì để nguyên quả mặt mộc đương nhiên nhìn qua chẳng xinh chút nào rồi.
Hà Đan vừa ngồi xuống thì nghe em gái bàn bên nói câu suýt nữa thì phì cười
“ Ai đẹp trai cũng đều là của người ta cả rồi, haizz “
Ngày trước Đan cũng hay thế lắm, nhưng qua cái tuổi gặp ai đẹp trai cũng thích rồi, giờ chỉ thích mỗi người yêu đẹp trai thôi, tính ra thì chăm chỉ thích trai đẹp biết đâu lại có người yêu đẹp trai ~~
Ngồi bàn kế hai đứa cũng có một đôi khác, và cô người yêu đang cảm thấy không vui và khó chịu khi chủ quan quên bỏ hành vào bát phở và bạn người yêu đang chăm chú gắp ra từng cọng hàng giúp, Hà Đan chống tay thở dài
- Đúng là người yêu nhà người ta
- Anh đánh em đấy
Hà Đan phì cười, vì nói thế thôi.
.
.
nó không kén ăn như thế đâu, trừ những thứ hoàn toàn không thích ăn ra thì ăn rất dễ, không phải kiểu ghét cay đắng hành hay không thể ăn ớt gì đó, hay mua đồ uống bớt cái này thêm cái kia làm người order chóng mặt, Đan là kiểu sao cho ngon là được, không quan trọng.
- Sao em lại ăn nhỉ? Đáng nhẽ ra là mình anh ăn thôi chứ.
Em sẽ béo mất, hồi chiều đo eo lên 65 rồi, em sẽ bị xấu.
.
.
sau ai mà dám mặc croptop nữa
Duy Dương sau khi lau lại đũa đưa cho người yêu thì người yêu lại than thở, giờ này ăn đúng là không khoa học chút nào mặc dù ngày trước nó và Quỳnh vẫn rất hay rủ nhau đi ăn phở lúc 1 giờ sáng, ít nhất là giờ vẫn mới qua 12 giờ xíu.
- Thế thôi ngồi nhìn anh ăn đi
Duy Dương đang đói đương nhiên không thể nào ngồi đó mà năn nỉ người yêu ăn đi hay không được.
- Thôi nhìn anh ăn em lại đói mất à? Hơn nữa hồi tối em cũng mới ăn có chút xíu đã phải về, nghĩ lại thấy tức, đường nào cũng phải thanh toán mà lại không được ăn no, giờ em ăn bù vậy.
Duy Dương vẫn gật gật đầu cho người yêu vui lòng, vì biết thừa trước sau gì nó cũng sẽ ăn thôi.
Ăn sương sương một kít cho đỡ bị đói con mắt rồi lại ngồi chờ người yêu ăn xong nên tranh thử lướt dạo mạng xã hội một lúc, dạo này lớn rồi tự nhiên ít cày phim và không còn dành quá nhiều thời gian cho mạng xã hội nữa, để không bị tối cổ thì thi thoảng cũng lướt dạo xem một lúc rồi thôi.
Đang xem vài thứ hay ho thì Hà Đan cười khúc khích quay qua người yêu vẫn đang ăn nhiệt tình do bị đói
- Hoàng Duy Dương, anh nói xem sau con mình sẽ giống em hay giống anh?
Duy Dương nghe xong kết quả là bị sặc, ho chảy cả nước mắt mãi mới bình thường lại để nói được, Hà Đan cũng đâu có ngờ là tên người yêu phản ứng mạnh mẽ vậy đâu, câu này hỏi ra chỉ định thả thính thôi mà.
- Em vừa nói cái gì đấy?
- Ý em hỏi là sau anh muốn con giống em hay giống anh, giống anh thì đẹp trai, giống em thì.
.
.
.
thì yêu anh hí hí
Duy Dương này không bị sặc nữa, chỉ là chuyển sang trạng thái không biết nên nói gì thôi, trước mà nghe mấy câu thả thính của Đan, Duy Dương sẽ cười rất tươi giờ nghe nhiều quá cũng quen rồi, đó còn không tính đến khi nãy tại vì câu nói của nó làm anh bị ho sặc sụa như thế, thứ người yêu kiểu gì không biết.
- Em bảo em không thèm lấy anh mà
- Hoàng Duy Dương, anh chán em rồi đúng không?
Mặt Hà Đan lại giả vờ nghiêm túc quay qua nhìn người yêu, Duy Dương vẫn ổn.
.
.
- Anh saiii, anh nói nhầm
- Đúng rồi, nhà thì phải có nóc chứ
Duy Dương cũng gật gật đầu cho qua, nhỡ người yêu nổi hứng lên nói gì cũng bị bắt bẻ thì mệt mỏi lắm
- Hoàng Duy Dương.
.
.
anh nói xem khi nào chúng mình cưới nhau
Duy Dương lại một lần nữa bị sặc, tội nghiệp.
.
.
ăn cũng không yên với người yêu
- Em muốn lúc nào cũng được
Hà Đan kiểu hỏi cho vui chứ tên người yêu trả lời như nào cũng không quan tâm, nổi hứng chụp ảnh tên người yêu đang cúi không rõ mặt để up story, lâu này không tương tác các bạn sẽ nghĩ mình không dùng facebook thì cũng dở, tiện thể khoe người yêu đẹp trai mặc dù chỉ thấy mỗi tóc với chiếc mũi cao và tay rất đẹp thôi, điểm
nhấn là cái điện thoại để màn hình khóa là một bạn nữ cười rất tươi.
.
.
Hà Đan cố tình ấn vào cho màn hình sáng lên tạo background cho bức ảnh khoe người yêu thêm xịn hơn thôi.
Tuy nhiên Dương không lường trước được việc mới up được mấy phút thì mẹ yêu dấu vào xem và rep story rất thú vị, trường hợp này Hà Đan chưa nghĩ đến, bình thường mẹ đi ngủ rất sớm, không có chuyện giờ còn thức để mà xem story được đâu, hay mẹ bị hack facebook?
“ Nửa đêm còn đi chơi à? Về nhanh.
.
.
con gái con nứa”
Rồi.
.
đọc xong Hà Đan chắc chắn là mẹ, không thoát đi đâu được, tuy nhiên còn đang định lươn là ảnh chụp lúc còn sớm nhưng phát hiện ra là cái điện thoại của Duy Dương nó đang hiện rõ giờ và ngày lên thế kia thì nói kiểu gì cho được, đó.
.
.
cứ tưởng làm cho bức ảnh đẹp hơn nhưng giờ thành vật trí mạng rồi ~~ chết dở, Hà
Đan không biết rep thế nào nên giả vờ không biết nên mai sẽ nhắn tin lại với mẹ sau, còn giờ phải đi về gấp, mẹ mà gọi cho Quỳnh thì không được.
Trước khi đi về còn nhanh trí xóa story để mai còn lươn, chắc mẹ không ngồi soi cả ngày giờ đâu, nếu xóa đi mẹ không soi lại được.
.
.
Đan nghĩ mình thật thông minh.
.