Được nghỉ mấy hôm còn đang tính rủ Quỳnh về quê, dạo này bận rộn không có chút thời gian để về nhà nên mẹ đang đổ lỗi cho tại có người yêu nên quên mất bố mẹ, thật ra cũng đúng mà cũng có thể là sai.
Thì cả tuần đi học rồi lại đi làm, chủ nhật được nghỉ một hôm thì đi gặp người yêu nên không về được, nhưng cũng không có thời gian để về vì về có một ngày lại mất công thôi.
Gọi cho mẹ kêu sắp về thì đùng cái tên người yêu kêu đi Phú Quốc xả stress, đương nhiên là có cả Kiên và Quỳnh.
Đan chưa đi Phú Quốc lần nào và luôn ao ước một lần nên không biết chọn con tim hay là nghe lí trí.
Một đường là mẹ đang chờ về vì mấy tháng rồi không về nhà, một đường là đi du lịch, tận hưởng cuộc sống sung sướng vài hôm để xả stress sau những ngày tháng làm việc và học tập mệt mỏi, đã thế tên người yêu đã book vé và thuê cả resort 5 sao view biển xịn sò.
Đan đã dành một ngày để suy nghĩ để xem chọn con tim hay là nghe lí trí, Quỳnh thì khác vì Quỳnh mới về đi đám cưới anh họ nên cũng là đã về chứ không như Đan đâu.
Đắn đo suy nghĩ xem gọi về thử nói với mẹ xem sao, nếu như không gọi cho mẹ nói cuối tuần sẽ về thì sẽ không sao nhưng đường này gọi thông báo trước rồi giờ lại không về cũng hơi áy náy.
Kiểu Đan cũng đã cứ hứa về rồi lại có người thuê đi phiên dịch không nhận không được nên lại không về nhà nữa, đi công việc thì mẹ không nói gì, không biết đi du lịch mẹ có nói gì không.
“ Mẹ ơi, cuối tuần con không về bố mẹ có buồn không đấy?”
“ Bận thì thôi”
“ Cũng không phải là bận đâu ạ, hí mẹ yêu.
.
.
tuần sau con chắc chắn sẽ về nhưng tuần này cho con đi du lịch xả stress vài hôm nhớ, chắc chắn tuần sau con sẽ về nha mẹ”
“ Đi với Duy Dương à?”
“ Cả anh Kiên với Quỳnh nữa, nha mẹ.
.
.
tuần sau con sẽ về nhớ”
“ Thôi mày chỉ xin mẹ cho có lệ thôi chứ không cho thì cũng đi thôi chứ gì? “
“ Hí hí con hứa tuần sau con sẽ về, mẹ yên tâm đi”
“ Mẹ nghe câu này quen lắm rồi con, tin nữa lại không bằng trẻ con à?”
“ Hí mẹ yên tâm, đi chơi con sẽ quay một vlog xịn sò chi tiết về cho mẹ xem nhớ.
Hí yêu mẹ quá
“ Con với cái, rồi tiền đâu mà nhiều để đi thế”
“ Con cũng không biết nữa, con chỉ cần đi thôi cũng là hạnh phúc của người mời lắm rồi đó mẹ “
“ Thôi thích thì đi đi, tuần sau cả Trung Kiên nữa rồi hai anh em về ăn giỗ”
“ Hí vâng ạ, yêu mẹ nhất trên đời”
“ Vâng yêu mẹ nhất trên đời mà đi chơi với người yêu không về thăm mẹ, giả dối quen”
“ Thôi mà, mẹ nói thế con lại cảm thấy có lỗi đó, mà có lỗi thì tuần sau con nhất định sẽ về nha mẹ, yêu mẹ, con đi học đây”
Tắt máy, Hà Đan quay qua cười thích thú gọi cho tên người yêu về việc quyết định có đi hay không? Không cần biết Đan có đồng ý đi hay không nhưng Duy Dương lỡ book vé máy bay rồi đặt phòng luôn mất rồi, tất cả là tại Trung Kiên đã bảo là có gì đi nữa thì Hà Đan cũng sẽ đi thôi, làm gì có chuyện từ chối nên cứ book trước rồi nói
cũng chẳng sao.
Để chuẩn bị cho chuyến du lịch tuyệt vời này cả Quỳnh và Hà Đan đã kéo nhau đi shopping, mĩ phẩm đã mua quá đủ rồi, tóc tai các thứ đã xong rồi, chỉ cần mua thêm đồ cho mới mẻ thôi chứ không phải không có đồ để đi chơi.
Sau một buổi lượn không biết bao nhiêu vòng ở tầng thời trang của trung tâm thương mại cả hai đứa mới lựa được sương sương vài bộ đồ, mặc dù lúc mua không thấy sao cả nhưng lúc thanh toán quẹt thẻ mà xót xa, đi làm cật lực cả tháng trời mới đủ tiền đi mua đồ đi du lịch.
Lương bèo bọt của một đứa chưa tốt nghiệp đại học đang đi thực tập và làm thêm thì có bao nhiêu đâu.
Còn một cái váy xinh xẻo cuối cùng thì trong thẻ không còn đồng nào, Quỳnh cũng không ngoại lệ.
Chẳng nhẽ vác ra thanh toán rồi lại đi trả lại thì mặt mũi giấu đi đâu, hơn nữa đó lại là chiếc váy Đan tâm đắc nhất.
Lấy hết can đảm gọi về cho mẹ vay tiền tiếc là lúc cần nhất thì mẹ không nghe máy, nghĩ ngợi một hồi Hà Đan quyết định gọi để vay tên người yêu, Duy Dương không thể nào không có tiền được.
Đợi mãi gần hết hồi chuông tưởng đâu không ai nghe điện thoại, còn đang định tắt thì đầu giây bên kia đã alo, và thế là Hà Đan đi giả vờ đáng thương kể chuyện đi shopping mà hết mất tiền vì lỡ chọn mấy thứ hơi đắt một chút, đương nhiên là chỉ định vay rồi trả thôi không xin nên không cảm thấy áy náy cho lắm
“ Đợi anh 2 phút được không?”
“ Hí cho anh 5 phút luôn đó”
Vừa tắt điện thoại quay qua cười cười nói chuyện với chị nhân viên cho đỡ bị ngại ngùng vì cái tội không có tiền mà dám mua đồ hiệu thì ting ting, Hà Đan hí hửng đưa lại thẻ cho chị nhân viên và check tin nhắn.
Rõ là chỉ vay 1 triệu đồng vì trong tài khoản của Hà Đan vẫn còn dư một ít, cộng cả vào là đủ tiền chiếc váy nhưng tiếc là tên người yêu hào phóng lại gửi tận 5 triệu.
“ Tháng này anh chưa được lấy lương mà mới book vé máy bay với book phòng, hôm qua còn mua đồ nên còn ít thôi em dùng tạm nha”
“ Tên điên này, em chỉ vay 1 triệu thôi mà, anh gửi làm gì đấy?”
“ Mấy khi mới được người yêu vay tiền mà”
“ Kệ anh đấy, em mà có lỡ tiêu hết cũng kệ đó, sau em trả 1 triệu thôi”
“ Rồi, em muốn sao cũng được.
Anh đang làm việc đã nha.
Yêuuuu
.