Từ ngày phải nuôi "người yêu" của Duy Dương, Hà Đan trở thành "con sen" chính nghĩa, bận mấy cũng phải nhớ cho boss ăn, có những hôm vừa đi dạy gia sư về, phải nấu ăn thay Quỳnh, còn phải mang mèo đi spa các thứ, đi mua đồ ăn hàng tuần cho mèo, nếu là người không có lương tâm, chắc nó đã ném con mèo ra ngoài đường rồi.
Hừmm con mèo giống hệt chủ của nó, mỗi lần Hà Đan đang rất tức giạn nó đều nhìn Đan bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.
Một ngày đẹp trời cho mèo thoát ra khỏi cái nhà xịn sò Duy Dương mua, Hà Đan vừa chạy ra đi mua bó rau về nấu canh, quên không đóng cửa phòng, khi Quỳnh nấu ăn cũng không để ý và kết quả là lúc cho mèo ăn mới phát hiện ra không thấy mèo đâu, nó được phen đi tìm loạn cả cái phòng từ bếp cho đến trên phòng ngủ, trong tủ quần áo rồi cho đến ra nhà vệ sinh, tìm hết trong cái phòng trọ không thấy bóng dáng bé mèo đâu.
Thế là kết quả hai đứa không ăn uống gì cả để đi tìm mèo, giữa cái phố tấp nập người qua lại, biết tìm ở đâu cho thấy, vả lại nó chưa cho mèo ra khỏi phòng bao giờ cả, hơ hơ mất là Duy Dương sẽ dỗi nó mất
- Hay là lúc ra chợ mày quên không khóa cửa chắc, rồi nó chạy ra ngoài á
- Chắc vậy rồi, chết thật bất cẩn quá giờ không biết nó đi đâu rồi
Hai đứa chạy khắp cái dãy phòng trọ tìm mà không thấy đâu cả, trời bắt đầu đổ mưa, mèo vẫn chưa thấy đâu cả nó sợ chẳng dám gọi nói cho Duy Dương
Trời tối đi rồi mà vẫn không thấy đâu, Hà Đan bất lực ngồi khóc um lên, rõ là con mèo Duy Dương cưng hết sức, mới nhờ nó nuôi được ba tháng trời mà đã mất, Duy Dương sẽ buồn lắm cho xem
- Gọi hỏi xem anh Dương xem nó kiểu đặc điểm gì lúc đi lạc không? Kiểu nơi nó hay thích đến ấy
- Thôi gọi rồi ổng buồn thì sao
- Thế giờ sao, trời tối rồi, đã thế còn mưa tìm có thấy đâu
Nó suy nghĩ một lúc mới dám lấy điện thoại gọi cho Duy Dương, anh bắt máy rõ nhanh
" Sao vậy? Nhớ anh à?"
" Em xin lỗi.
.
.
.
" Nó nói giọng như sắp khóc
" Hửm, sao đấy, em làm sao à?"
" Ra ngoài quên không đóng cửa, Coco chắc chạy ra ngoài mất rồi, em tìm từ chiều tới giờ không thấy đâu cả, trời mưa to quá, không biết nó đi đâu nữa"
" Không khóc, không sao, anh có đeo cái vòng ở cổ nó ấy, trong đó có định vị, để anh xem vị trí rồi gửi link qua cho em nha"
" Hic sao anh không nói sớm, anh sợ anh sẽ giận nên không dám gọi cho anh, sợ anh sẽ chửi em nên em với Quỳnh đi tìm mấy tiếng mà không thấy, trời mưa mèo không thấy còn người còn ướt sũng ra rồi" Hà Đan òa khóc
" Thôi nín nín nào, em đi tắm thay đồ trước đi kẻo cảm đấy, để ảnh tra nhanh rồi gửi, Coco không minh lắm không tới mức để mình bị ướt như em đâu"
" Gửi nhanh lên cho em, nó mà có mệnh hệ gì em sẽ bắt đền anh đấy"
" Đây anh gửi rồi đấy, mở ra xem xem"
Nó chẳng thèm nói gì cả tắt máy để qua xem link anh gửi, anh zoom map lên, ủa rõ là đây là gần khu nó đang ở mà
- Quỳnh, định vị của Coco, sao gần thế này nhờ
- Ơ đây là chỗ đầu ngõ á
- Ờ_ Nó vội vàng cầm điện thoại, cầm ô và chạy như bay ra ngoài đầu ngõ, Quỳnh cũng chạy theo
Hình như con mèo chẳng đi đâu nên là có mỗi một chỗ đứng yên mãi, theo như định vị, nó đi mãi cuối cùng dừng lại cái quán trà sữa, đi thêm vài bước nữa, oa Coco đang đứng ngay trước cửa của quán cả người ướt nhẹp, vội vội vàng vàng bế mèo mà nó quên cả việc che ô cho mình
- Em đi đâu để chị phải đi tìm vất vả như này hả, em có mệnh hệ gì rồi chị phải biết làm sao đây, lần sau không được đi ra khỏi nhà khi không có chị nghe chưa
Mèo nhìn nó bằng ánh mắt ngây thơ, Quỳnh đành tay cầm ô che cho cả hai đứa, đến chịu, không biết từ đâu con bạn thân của mình lại yêu mèo lạ thường đến vậy, rõ là trước nó thấy mèo, tiện chân đá cho cái, thế mà giờ vì một con mèo mà bỏ ăn, dầm mưa chạy đi tìm, haizz hình như tình yêu nó đã cảm hóa tất cả rồi.
Hà Đan phải bế mèo về phòng, trước tiên phải đi lấy máy sấy tóc sấy cho bớt ướt lông của mèo, xong phải chụp anht gửi cho Duy Dương thông báo đã thấy mèo
Anh gọi video lại, thấy nó vẫn ướt từ trên đầu ướt xuống
" Ủa rồi sao vẫn không nghe lời vậy? Mai ốm ra đấy thì làm sao?"
" Thì giờ đi tắm, em lo cho người yêu của anh thế còn gì"
" Nhưng mà anh lo cho em, sức khỏe thì đã không tốt lại còn đi mưa vào, đã bảo là thay đồ từ lúc nãy đi mà không nghe cơ"
" Thôi giờ đi thay đồ là được chứ gì?"
Nói xong chẳng kịp để Duy Dương nói câu nào nó đã tắt máy để đi tắm, đã lo đi tìm mèo cho rồi lại còn, hừmm
Kết quả của việc dầm mưa là tôus hôm đó nó lại tiếp tục sốt cao, Quỳnh đến là vất vả, phải cho uống thuốc hạ sốt rồi còn miếng dán hạ sốt mãi nó mới hạ nhiệt một chút, đến là chán với nó.
Thi cuối học kì, tất cả đều tốt trừ toán cao cấp, suýt chút nữa là nó bị tạch môn, là mẹ khỏi cho về nhà luôn, may thực sự không lại mất tiền đóng đi học lại thì toang.
Yêu xa là thứ cảm giác nó ghét nhất trên đời, là cái kiểu mà có như không có
- Ừ thì đã có nhưng có như không mà thôi Quỳnh đang ngân nga bài hát, nó quay sang nhìn nhìn chớp mắt
- Ngáo hả bạn?_ Quỳnh nhíu mày nhìn nó
- Haizz cuối tuần được về với mẹ rồi, những ngày tháng ngủ nghỉ không lo lắng gì cả
- Tao cũng về với má tao
- Hè năm nay Trung Kiên phải đi thực tập hả? Lại không có người dụ đi ăn rồi
- Tao chán anh mày rồi, tao quay về với mấy anh chồng của tao đây, lâu nay bỏ bê mấy chồng quá, yêu đương tốn hết thời gian với mấy chồng yêu
- Má hay là tao cũng không yêu đương gì để quay về yêu chồng của tao nhỉ?
- Được, chúng mình sẽ cùng độc thân và cùng ngắm trai muahahha
- Yêu được thực sự tốn thời gian_ Nó phát ngôn hết sức chuẩn
- Đúng_ Quỳnh gật đầu tán thành
- Yêu đương tốn tiền điện thoại hơn
- Đúng
- Yêu đương tự nhiên biến thành cái đứa đụng tí là dỗi mà không dỗi là không được
- Đúng
- Yêu đương vào không có thời gian ngắm trai, ra đương không dám nhìn trai vì sợ mang tiếng lăng nhăng
- Đúng nữa
- Haizz tóm lại là không nên yêu đương gì cả cho đỡ tốn thời gian đỡ mất công đỡ phải nhớ nhung, tao quyết định rồi
- Đúng luôn, chia tay đi
Vừa nói xong miệng thì điện thoại nó reo chuông, là anh người yêu gọi, mỉm cười rõ tươi, thế là một phát nó bay lên gác trùm chăn nghe điện thoại, Quỳnh ngơ ngác mất một hồi, sao nó lại có thể xoay 180 độ như thế không biết nữa
- Đồ giả dối nhà mày_ Quỳnh dưới nhà gào lên
Và yêu xa là như thế, có những lần cả tuần Duy Dương đều không gọi hay nhắn tin cho nó, đang tính dỗi cực mạnh thì anh chỉ cần thì thào bằng cái giọng ấm áp của anh " Anh nhớ em" thì thôi rồi, nó lại vứt mọi lí trí để không dỗi anh nữa, suy cho cùng thì cũng vì bậnn nên mới không có thời gian gọi thôi mà
Nó về nhà nghỉ hè với bố mẹ, đi chơi cùng với các bạn cấp 3, lấy một đống cider ra tiếc là nó không uống nhiều đâu, chụp một cái ảnh xịn up story nhưng để chế độ cho mình Duy Dương thấy, nó chỉ có ý troll anh một chút thôi, vừa up xong Duy Dương đã nhắn tin có vẻ là đang bực mình
" Em uống cider? Rồi ai đưa em về? Biết uống đâu mà uống hả?"
" Em đi với bạn mà, có cả Quỳnh nữa"
" Uống nước lọc đi, mấy cái đấy uống một chút không sao uống nhiều không tốt cho dạ dày đâu, rồi bà uống vào say ra đấy thì sao"
" Yên tâm sẽ có vài bạn nam tình nguyện đưa em về :))"
" HỬ "
" Sao? Em thử uống bia cơ, nó khá là ngon ????"
" Không uống nữa"
" Anh đâu có ở đây để ngăn cảm em được đâu, hí hí"
Lúc sau anh nhắn gì nó cũng chẳng để ý, đi ăn với tất cả mọi người mà dùng điện thoại nó cảm thấy rất bất lịch sự, thế nên là nó không dùng điện thoại nữa.
Kết quả của việc đi chơi hết mình, là khi nó về tới nhà lâng lâng nhưng vẫn cười cười tự đi lên phòng, suýt nữa thì ngã cầu thang nhưng rõ là nó mới uống hết 2 chai bia với 1 cider thôi mà,căn bản là nó không có duyên với mấy thứ rượu bia này mà, tại các bạn cứ ép nó phải uống, với lí do là có người yêu muộn nhất lớp, đến là buồn
Lên phòng nằm vật vờ ở giường, thật ra thì chỉ hơi bị đau đầu một chút, tại có chút men nên hơi lâng lâng chứ đâu phải say, hai má thì đỏ hồng cả lên.
Nó gọi cho Duy Dương nói linh ta linh tinh khiến anh chỉ nghe mà không biết nói gì
" Sao anh không nói gì đi, anh không thèm nói chuyện với em chứ gì? Được vậy chia tay đi, em cũng ghét cái kiểu yêu xa này lắm, nếu anh không thích em nữa thì cứ nói đi, chúng ta chia tay"
" Đã bảo là không uống mà không nghe"
" Nhưng mà em thích uống đấy thì sao nào, anh là cái gì mà có quyền cấm em"
Đầu dây bên kia Duy Dương mãi thở dài, nhưng mà không dám tắt máy
" Anh thở dài cái gì? Anh chán em rồi chứ gì? Oke thế thì chia tay đi, chúng ta đường ai nấy đi"
Đây là lúc mà Duy Dương không buồn nói lại, bất lực không biết làm gì
Và sau đó thì.
.
.
.
nó vội vàng chạy ra nhà vệ sinh, cho hết tất cả mọi thứ ra ngoài, cảm giác nôn xong nó bị choáng thực sự, ngồi ngoài đấy mãi không vào
" Em không sao đấy chứ?"
Lúc này là lúc anh hỏi và nó không trả lời, tay vẫn cầm điện thoại nhưng gục đầu vào bờ tường,cảm giác tồi tệ thực sự
" Em còn ở đó không?"
Là vẫn không có động tĩnh gì
Anh bất lực nhắn tin cho Quỳnh, nhờ Quỳnh gọi mẹ lên cho nó, tại mẹ cứ nghĩ nó bị ngáo ngáo như mọi ngày, chứ có ai nghĩ là nó bị say tới mức này đâu
Nghe tiếng mẹ lên Duy Dương mới thôi lo lắng
" Bác ơi Đan có soa không ạ?"
Phát hiện ra cái điện thoại đang còn có người nói bên kia, mẹ nó cầm lên nghe tiếp
" Nó say không biết gì rồi cháu ơi, có gì mai nó tỉnh nó gọi lại cho cháu nha"
" Vâng ạ, cháu chào cô ạ"
Hình như mẹ nó không biết là ai, chỉ biết là có người gọi, ra nhìn danh bạ thấy mỗi cái icon mặt chó, oke mẹ không biết ai cả, chị biết là con trai nghe giọng rất là nhẹ nhàng ấm áp thêm phần rất lễ phép
Mẹ chỉ biết thở dài, ai dại dột cho nó uống mấy thứ rượu bia này cơ chứ.
Mai nhất định dậy sẽ chửi cho một trận cái tội đã không biết uống còn uống vào
.