Thanh Xuân Là Anh

Chương 72: Hihi






Dành trọn mấy ngày để đi gần hết tất cả các địa điểm ở đây, nó lại làm bộ ảnh quá tuyệt vời, nay tay nghề càng lên cao và lớn hơn rồi nên chất lượng ảnh có vẻ chất lượng hơn cả bộ ảnh đi Đà Nẵng, đi đâu Quỳnh với Trung Kiên cũng đi với nhau, cứ tưởng sẽ có một kì nghĩ thú vị, xong Hà Đan nhà ta alone vô cùng, không biết là đi du lịch hay đi làm bóng đèn nữa đây.



Duy Dương thì vẫn thế, thấy Hà Đan có ý muốn né tránh, và không muốn nói chuyện nên anh cũng ít nói hẳn, suy cho cùng thì chỉ có mỗi Quỳnh và Trung Kiên là vui nhất thôi

- Anh chụp dùm em tấm ảnh được không_ Nó tươi cười đưa máy ảnh cho Duy Dương, tính nhờ Quỳnh nhưng hai người đấy đang bận tay trong tay nên nó cũng không muốn phá đám, haizz tính ra thì nó còn chưa có một mối tình nào mà, thế mà ai cũng nghĩ nó yêu đương nhiều hơn Quỳnh rồi, hic oan quá

Duy Dương vui vẻ cầm máy ảnh, chỉnh sửa một chút và chụp ra tấm ảnh có tâm nhất quả đất

- Chụp cùng đi, nhỡ sau em nổi tiếng là không có cơ hội nữa đâu_ Nó đưa máy ảnh lên cười tít mắt và kêu cả Duy Dương chụp cùng, hờ mặc dù cảm thấy có chút tâm trạng nhưng Duy Dương vẫn cười cute chụp cùng

Sẽ không sao cho tới khi có mấy em gái cứ đứng nhìn Duy Dương, chụp lén ảnh các thứ, lại còn lao lại xin chụp ảnh cùng, hừ tự nhiên nó lại cảm thấy không thích chút nào cả.

Nhớ lại hồi đi Đà Nẵng còn thân thiết như nào thì giờ lại tỏ ra ngại ngùng như thế, hay là vì khi lớn rồi chúng ta sẽ trở nên ít nói hơn?

Từ gái thành phố lên bản, nó biến hóa thành cô gái Hmong xinh đẹp, chụp ảnh gần hết mọi góc ngách của bản Cát Cát huyền thoại, nơi đây có veiw đẹp nơi đó có dấu chân của nó, rồi được trải nghiệm cảm giác đi cáp treo lên tận đỉnh phanxipan, mọi nơi đẹp nhất ở đây tụi nó đều đặt chân đến.



Sau những ngày đi chơi khá là vui vẻ thì tụi nó trở về thành phố, nó sẽ ở lại nhà cô một ngày rồi về luôn, còn Trung Kiên đương nhiên sẽ về vì còn phải đưa Quỳnh về nữa, haizz rõ là hai người này chỉ lấy cớ đi du lịch cùng team thế mà toàn tay trong tay với nhau ai mà thèm chơi với, đến là chán

Buổi chiều bế em Bin ra ngoài cổng chơi thì gặp cả mẹ Duy Dương các thứ, như mọi hồi thì nó với Duy Dương có thể vừa nhìn thấy nhau là cười, giờ thì như kiểu chưa quen biết gì ấy, tại nó không muốn nói chuyện với anh, còn Duy Dương thì cũng nghĩ như thế nên không làm phiền, tính ra thì ngoài mấy câu nói nhờ vả cần thiết lắm không thì nó chẳng nói chuyện với Duy Dương luôn, kể ra lúc đi du lịch cùng.

Cũng chẳng biết lí do vì sao cả hai đứa lại thành ra như thế, có thêt một phần là do nay nó nhận ta một số điều mà trước kia không bao giờ nghĩ đến.

Thứ nhất phải nói đến việc có thể trở thành bạn gái của Duy Dương hay không, trước thì nó luôn hy vọng là vậy nhưng giờ nó nhận ra rằng, nó không may mắn tới mức giống như nữ chính ngôn tình nhà nghèo yêu một tổng tài đẹp trai các thứ, cũng như Duy Dương, khi mà anh quá hoàn hảo như thế còn nó thì không, nó sẽ cảm thấy mình hoàn toàn không hề xứng đáng với anh, khi mà mọi thứ đều chênh lệch khá là nhiều về mọi mặt.

Nó thực sự không thích cái cảm giác cái gì đấy đng là của mình rồi bỗng tự nhiên không phải là của mình nữa.

Nó nghĩ là không có gì là mãi mãi, cũng như nếu nó với Duy Dương có yêu nhau, chắc gì đã là mãi mãi, sẽ có cãi vả có chia tay đấy là điều nó không hề thích, nên thay vì như thế thà đừng yêu nhau còn hơn, đấy là lí do mà nó không muốn đồng ý làm bạn gái của Duy Dương.

Việc là được làm bạn gái của Duy Dương đúng là có nằm mơ nó cũng không nghĩ ra, nhưng mà mơ thì cũng phải tỉnh về với thực tại, vốn dĩ là nó không xứng đáng cho lắm.




Trở về nhà là những ngày tháng chẳng biết làm gì ngoài chờ kết quả thi đại học, hết ăn ngủ rồi phụ mẹ bán hàng, dạy em trai học bài rồi thì xem phim cả buổi, cuộc sống nhàm chán đến thế là cùng, bỗng dưng Quỳnh với Trung Kiên yêu nhau nó cảm thấy như vừa mất bạn vừa mất anh vậy, đúng là hối hận khi tác hợp cho hai người này mà

Đang ngủ ngon lành thì mẹ ở đây hớt hãi chạy lên gõ cửa gọi Đan ơi Đan hỡi

Gì chứ do cả ngày xem phim mà giờ mới 9 giờ tối nó đã ngủ say sưa rồi

- Mở cổng tra cứu điểm thi rồi kìa, lên xem thế nào đi_ Mẹ có vẻ còn sốt ruột hơn cả nó nữa

Nó mở mắt tỉnh dậy, chớp mắt vài cái, nhíu nhíu mày nhìn mẹ, load một lúc bỗng dưng bật dậy nhảy xuống dưới ôm cái laptop cô An tặng cho vào đại học, hic mặc dù chưa biết đậu hay không, vội vàng mở laptop đăng nhập các thứ rồi điền số báo danh, vâng sau một hồi load ra một cái bảng, nó nhắm mắt mãi mới mở ra nhìn, suy ra thì nó chấm toán với tiếng Anh do đáo án của bộ chẳng lệch chút nào so với trên phiếu thì, còn Văn thì.

Haizz đạt yêu cầu, nhìn một lượt nó thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ là việc chờ trường iu dấu đưa ra điểm chuẩn xem có tạch không thôi

- Nhỡ năm nay nó lấy cao điểm thì sao_ Mẹ ngây thơ hỏi

- Thì tạch ạ, từ giờ cho tới lúc chính thức đậu mẹ đừng hy vọng ơt con quá nhiều, sợ cứ hy vọng mãi rồi thất vọng thì mệt lắm

- Toàn nói tiêu cực thế

- Thì là con đang nói trước mà

Mẹ có vẻ là tâm trạng khá tốt nên chẳng thèm đôi co với nó làm gì, còn nó thì sẽ không vui mừng cho tới lúc có đậu hay không, vì dù sao làm tốt hay không đi thi ra nó đã biết rồi.



Bỗng dưng tỉnh ngủ hẳn lên, đang tính gọi cho Quỳnh xem sao thì đã thấy Quỳnh gọi khoe điểm Văn, haizz cộng lại thì hai đưa bằng nhau cả, Quỳnh hơn nó điểm toán thì nó hơn Quỳnh điểm Anh, văn hai đứa đều giống nhau.



Có vẻ câu chuyênh những ngày sau đó là xoay quanh câu hỏi cháu được bao nhiêu điểm, nó thực sự rất mợt mỏi, hình như so với anh chị nhà nó đều quá xuất sắc, kết quả của nó như một điều hiển nhiên vậy nên chẳng ai tỏ ra ngưỡng mộ hay gì cả, chỉ có mỗi bố vui thôi, con đồng nghiệp của bố cũng bằng tuổi nó, đều thấp điểm hơn, ở cơ quan được khen nên đương nhiên tâm trạng bố khá tốt.



Nó thấy ai cũng cap màn hình lại đăng facebook khoe điểm, rõ là điểm toàn thấp mà cũng khoe, hơ nhất định ngày giấy báo đậu đại học ăn chắc rồi nó sẽ cũng sẽ cap màn hình và đăng với caption " Đã đậu tốt nghiệp" cà khịa cho vui, còn giờ thì hong dám đâu.



Ai ai quen biết cũng gọi hỏi điểm các thứ, xong nó nhận ra mỗi mình Duy Dương vẫn chưa gọi, lẽ nào hôm trước nó tắt âm anh gọi nó không nghe máy, xong cũng không gọi lại và anh nghĩ là nó không muốn nói chuyện với anh nên chắc dỗi rồi, haizz tại sao nó lại như thế nhỉ? Không đồng ý yêu người ta mà lại càng không muốn người ta yêu ai cả, thế đấy, đôi lúc nó suy nghĩ, như nó mà được người như Duy Dương tỏ tình, xong lại không đồng ý, suy đi tính lại nó vẫn nghĩ mình hơi có chút vấn đề, đúng là có vấn đề thật.



Từ hồi mua laptop nó ngại dùng điện thoại, online facebook bằng laptop, tập gõ phím cho nhanh đang lướt facebook một cách nhàm chán , đang tính tắt thì thấy thông báo điểm chuẩn của trường đăng lên,vội vội vàng vàng ấn vào xem

Sau khi nhìn điểm chuẩn, nó ngơ ngác vài giây, lẽ nào nó trượt đại học rồi, năm nay ngành nó thích lấy 25.

1 điểm, còn nó được 24.

8, ủa.

Nó ngơ ngác một lúc, mắt rưng rưng lẽ nào trượt ngay nguyện vọng 1 ư?

Đang còn đủ bình tĩnh lấy điện thoại gọi cho Quỳnh, nó sắp khóc rồi đấy

Chưa kịp để đầu dây bên kia nói gì nó đã mếu máo khóc

" Tao trượt đại học rồi, hic thiếu một chút nữa thôi"

" Ơ đừng khóc, anh vừa xem điểm chuẩn, em đủ điểm cơ mà"

Nó nghe xong đầu giây bên kia nói, ngơ ngác một hồi, tự nhiên nín khóc, ai đây?

Đưa điện thoại ra nhìn, nó ngơ ngác vài giây thôi chết rồi, ấn thế quái nào lại gọi cho Duy Dương thế này, má tất cả là tại hôm trước dại dột lưu số của anh vào danh bạ, chẳng hiểu sao lại ấn nhầm, sao lại trùng hợp như thế nữa

" Xin lỗi em gọi nhầm"

" Em ghét anh thế cơ à?"

" Không phải.

.

.


.

.

là tại em không biết nói gì đó, thoii bỏ đi em không còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa rồi"

" Sao nào? Đậu đại học thì phải vui chứ"

" Em tạch rồi, đậu đâu mà đậu"

" Ơ anh vừa xem qua, em đủ điểm cơ mà"

" Đâu ra, trường lấy 25,1 em được 24.

8 trượt mất rồi còn đâu" Nó nói xong lại òa khóc

" Hâm à, em quên chưa cộng 0.

5 điểm vùng à?"

Nó nghe xong lại nín khóc, ủa ủa? Ngồi nhớ ra là đúng như Duy Dương nói, hình như nó quên chưa cộng điểm vùng ưu tiên vào, aaa thế là nó lại đậu đại học rồi

Không quan tâm đầu dây bên kia nghĩ gì,nó hét muốn bay nóc nhà, vứt luôn điện thoại ra đấy lao xuống nhà khoe với mẹ là nó đã đậu đại học.

Đúng là trong cái may có cái rủi, còn một bậc cầu thang nữa là xuống thế mà nó còn bị trượt và kết quả là nằm sõng soài giữa nhà.

Bố với mẹ đang xem TV giật mình chạy lại.

Đang vui vẻ nó lại òa khóc, tại sao cái số nó lại hậu đậu như thế không biết.

Lần thứ nhất thì không sao nhưng rất tiếc là nó ngã quá nhiều rồi nên mẹ không đỡ nó dậy còn chửi cho một trận.

Đấy đã bị ngã còn bị chửi, có ai khổ như nó không cơ chứ.

Nếu không đậu đại học thì nó sẽ khóc tiếp nhưng mà đậu rồi ngã có cái cũng không sao.

Sau một hồi sụt sịt mãi nó cũng đã bảo với bố mẹ là nó chính thức đậu đại học rồi, đương nhiên là khác với vẻ mặt tức giận của mẹ vì cái tính hậu đậu của nó, mẹ rất là vui vẻ nhân cơ hội hiếm có nó bắt đầu chớp mắt nhìn mẹ

- Đậu đại học rồi cho con mua đàn nha

- Oke mai được nghỉ làm bố chở xuống thành phố mua đàn

- Yeahhh_ Nó nhảy cẩng lên, đúng là khi bố đang vui xin gì cũng được mà, hạnh phúc thực sự luôn.



Nó tí tửng bay lên trên phòng cầm điện thoại lên, nhơ ngác vài giây hơ nãy giờ Duy Dương giữ máy 5 phút rồi, ủa sao không tắt

" Ơ anh có ở đấy không? Sao không tắt?"

" Thì tại em bảo là không được tắt máy trước mà"

Aww cute xỉu, nó bị rung động bởi sự đáng iu này, ôm miệng cười khúc khích, chết thật, như này là không được

" Em vừa đi đâu à?"

" Hí hí em đi khoe với mẹ đấy, sáng mai em sẽ xuống thằn phố mua đàm guitar nha"

" Em hả? Mua để tập chơi à?"

" Đúng dị, em sẽ học chơi đàn, oa oa nghĩ đến thấy hạnh phúc thực sự nha"

" Có cần anh đi cùng hong?"

" Hả?? Em tưởng anh ra trường rồi"

" Mới về hôm qua mà, Trung Kiên cũng về đó"

" Từ hồi có người yêu tới giờ đã không còn anh em gì nữa rồi, nên em đâu có biết đâu"

Duy Dương chỉ cười


" Bộ mai anh rảnh hong?"

" Ngoài việc ăn ngủ chơi game và đi tập gym ra thì anh rảnh nha"

" Ủa không bế bé Bông à?"

" Nhường cho chị dâu xuống bế đấy"

" Thoii đi nha ông, oke mai em xuống có gì em sẽ nhờ anh đi cùng"

" Có được gì không?"

" Thì được đi cùng em đó"

" Chắc là hạnh phúc lắm "

" Haha chắc em phải đi tìm hiểu chơi đàn đây"

" Ơ sao không hỏi anh này, làm bạn gái anh đi anh sẽ dạy cho em tận tình tới khi nào chơi thành thạo mới thôi này"

" Ý anh là sau khi em thành thạo thì chia tay đúng hong? Thế thôi yêu nhau làm gì"

" Hơ.

.

.

" Duy Dương bỗng dưng không biết nói gì cả.



" Hehe thôi tắt đi tốn tiền điện thoại của anh quá"

" Ơ là em gọi mà"

Duy Dương vừa nói xong nó lại đơ người vài giây, rõ là nó gọi mà, tính cả thời gian chờ nữa aww tiền điện thoại của nó, trời ạ

" Thôi đậu đại học nên tâm trạng đang vui, em đi xem phim đây, bai bai"

" Dạo này mẹ anh còn bị cô An dụ xem ngôn tình, đến mệt"

" Haha là em giới thiệu đấy, hí hí hay thực sự"

" Không được đầu độc mẹ chồng tương lai như thế"

" Ai thèm lấy anh, thôi em tắt đấy"

Nói xong nó cũng tắt luôn

Không biết vì đậu đại học nên tâm trạng phấn khởi, hay là bỗng dưng bị vui~~




.