Những ngày sau đó, nó với Duy Dương cũng không nói chuyện với nhau, cái hôm mà Duy Dương có lên nhà Trung Kiên chơi, cùng với nhóm toàn nhưng con người học siêu giỏi chơi với nhau, trước khi nhập học thì đã lên nhà Trung Kiên chơi.
Trung Kiên có nói cho nó biể nhưng mà kệ, hôm đấy nó cũng đi học thêm mất rồi, cũng không thích gặp, gặp rồi lại suy nghĩ nhiều mất thời gian, mẹ nói cũng đúng tốn thời gian thật, mất công buồn, mất công khóc, thôi thì thôi vậy đến đâu thì đến nếu sau khi nó đậu đại học, anh chưa có bạn gái thì yêu nhau cũng đâu có sao đâu.
Rồi sau đó thì Duy Dương nhập học, cả Trung Kiên cũng thế, cả hai đều học chung một thành phố nhưng không ở gần nhau, vì hai trường không gần nhau, Trung Kiên học Công nghệ thông tin của một trường top trong nước, còn đương nhiên Duy Dương sẽ theo học ở một trường quốc tế dành cho con nhà giàu rồi.
Đúng là có không còn nói chuyện nhiều như trước, có thỉnh thoảng anh hay gọi hỏi thăm các thứ, nói ngắn gọn rồi thôi
" Nếu biết anh nói ra, làm em phải khó xử như thế này, làm em không muốn nói chuyện với anh hay tránh mặt anh như này thì anh đã không nói rồi"
" Aiguu bỏ qua đi, đã ngắm được em nào xinh gái chưa"
" Anh mới gặp một người cực giống em, suýt nữa anh tưởng là em"
" Có hả? Lẽ nào em cũng có bản sao ?"
" Cách nói chuyện cũng rất giống em nữa"
" Trời, tò mò là ai quá"
" Em tắt đi, anh đi lấy đồ chút lát anh gọi lại nha"
Ồ hóa ra anh vẫn chưa quên việc để nó tắt máy trước, haizz
Đúng lúc mẹ lên mẹ thấy đang cầm điện thoại, và kết quả là bị mẹ chửi cho một trận không kịp để giải thích gì, thế là mẹ cầm luôn điện thoại của nó xuống dưới nhà, mẹ cũng thật là.
.
.
Nó hơi khó chịu rồi lại quay lại học bài.
Mẹ ép nó học suốt cả ngày, đơn giản là nó học mãi chẳng khá lên chút nào nên mẹ bắt đi học kèm, rồi học mấy buổi tối một môn Toán lận, lịch học full của tuần, không có một buổi nào nghỉ, buổi tối cũng thế, mẹ biết thừa nó cũng chăm chỉ hơn rồi mà, học suốt ngày rồi mà vừa cầm vào cái điện thoại mẹ đã gắt.
Ngồi suy nghĩ linh tinh, cảm thấy bản thân có chút bất công, biết là mẹ muốn tốt cho mình thật, nhưng mà cái gì cũng cấm như thế thì ai mà chịu được, thế là nghĩ mai nó lại muốn khóc, cảm giác dạo này ít nói hơn trước, cười ít hơn nữa, thỉnh thoảng hay mang theo bộ mặt tâm trạng nữa.
Và thế là vừa học vừa rưng rưng nước mắt, cảm thấy áp lực thực sự.
Mọi thứ sẽ rất ổn thôi, buổi tối thứ 7 sau khi đi học thêm về thì nó quyết định không học nữa, mà lên giường nghịch điện thoại một lúc rồi đi ngủ, sáng mai cô bận nên không phải đi học, đã mấy tháng nay nó chưa được ngủ một hôm nào buổi sáng cả, hôm nào cũng phải đi học hết.
Vừa vướt facebook vừa ăn pinatsu một cách ngon lành, xong nó bỗng khựng lại, vừa thấy cái gì ấy nhỉ? Nó lướt lướt lên thấy có một bài viết mà Trung Kiên cmt, sao lại hiện lên bảng tin của nó nhỉ? Dạo này tương tác tốt tới mức anh cmt ở đâu nó cũng thấy thế này, nhưng đó không phải điều quan trọng, mà quan trọng là cái cmt của anh, cùng với cái ảnh trên bài viết kia, nó chớp mắt nhìn mãi, rõ là không nhìn nhầm mà, đúng là Duy Dương và một bạn nữ tóc ngăn rất xinh gái cùng chụp ảnh cute giống mọi lần nó hay bắt anh chụp cùng.
Nó ấn vào cái tài khoản facebook của bài viết đấy, lướt xem và thấy nhiều thứ thú vị hơn nữa, nó kịp cap màn hình lại gửi cho Quỳnh.
Quỳnh nhanh chóng xem nhưng không rep mà gọi luôn cho nó
Nó vừa ấn nghe thì chưa gì Quỳnh đã nói
" Này đừng khóc đấy nhá, nhỡ may chỉ là anh em thân thiết gì đó giống An Chi thôi mà"
" Hâm à, lão Kiên chẳng cmt mấy cái, chắc chắn có quen nhau mà, với lại, mày nhìn kĩ người kia đi, thấy giống ai không?"
" Hả, để nhìn lại.
.
.
.
.
ờ tóc ngang vai má bánh bao, ủa hơi giống bạn nha"
" Chính xác"
" HẢ" Quỳnh ngơ ngác
" Tháng trước, ông Duy Dương có gọi nói chuyện xong thế là ổng bảo là gặp 1 người rất giống tao, cách nói chuyện cũng rất giống, với sự linh cảm của mình, tao chắc chắn là nhỏ này luôn"
" Ai biết được"
" Thôi bỏ đi, chẳng liên quan lắm"
" Đúng, đời còn dài trai còn nhiều đúng hong bạn, chúng ta cùng đậu đại học rồi lúc đấy yêu ạ cũng được mà"
" Cũng đúng, ê bạn hay là chơi game đi"
" Hí hí tao cũng đang định nói thế"
Xong nó tắt máy và vào game, thấy cả Trung Kiên và Duy Dương cũng đang online này, tụi lớp nó cũng đang chơi rất nhiều, nay tối thứ 7 đứa nào cũng rảnh cả
Nó đang tính tạo đội chơi với Quỳnh thì Trung Kiên mới vào, vừa ấn chấp nhận vào, xong nó mời cả Quỳnh, xong chẳng biết Trung Kiên mời cả ai nữa ấy, đủ team 5 người luôn, nó thấy có cả Duy Dương hay sao.
Đang tính out ra nhưng thôi
Vào cấm chọn, nó đang vừa bật voice lên thì nghe giọng con gái, ủa không phải giọng Quỳnh, không phải nó thì là ai, chắc là cái bạn còn lại, aw giọng dễ thương cực, nhưng từ bao giờ hai người này chơi game cùng con gái nhỉ? Lẽ nào là cái bạn lúc này nó thấy
- S1 với S3 là ai đấy ?
Là nó với Quỳnh đó.
.
.
- Em gái của anh
- Ò.
.
.
Đúng là giọng khá là dễ thương, nãy giờ có mình bạn kia với Trung Kiên nói chuyện, lẽ nào là bạn gái của Trung Kiên hả? Không đúng anh bảo anh chưa có, nhưng lẽ nào là anh lừa nó
- Mid đi Đan_ Trung Kiên nói
Nó không nói gì chỉ im lặng hấn chọn Lauriel
- Biết đánh con này không?_ Thấy Trung Kiên hỏi nó
- Thử rồi biết_ Ò lúc này nó mới lên tiếng
- Ủa Duy Dương sao không nói gì nhỉ? Hay lại quên không bật mic_ Bạn kia nói
- Anh đang bật mà_ Lúc này Duy Dương mới lên tiếng
Lúc sau vào trận, chẳng hiểu sao nó với Quỳnh chẳng nói gì, toàn là ba người kia nói thôi, lúc nào cần thiết lắm thì nói, chẳng hạn như lần đầu nó chơi tướng này thì nó sẽ hỏi Trung Kiên cách sử dụng kiểu gì, có thế rồi im lặng, mọi lần là sẽ có Duy Dương nói tận tình từ cách lên đồ các thứ, vì Trung Kiên hay bất lực bởi những câu hỏi ngu ngơ của nó lắm, giờ thì không rồi.
Nãy giờ nó bị gank suốt và không được chơi game, bị kill tới 6 mạng rồi lận, auzz nó không biết chơi con này đâu
- Đầu hàng đáng trận khác đi_ Nó thở dài
- Ơ để anh gánh team_ là Trung Kiên, toàn bay hết đường này sang đường kia mà chẳng bao giờ cứu nó được lần nào, đến là chán
Đang chơi rất bình thường xong nghe bạn gái kia kêu
- À quên mai nhớ qua chở em nha
Thấy Duy Dương ừ ừ ờ ờ, xong lại được Trung Kiên trêu nữa, nghe thôi cũng đủ chắc chắn bạn gái kia là cái bạn trong ảnh và là bạn gái của Duy Dương luôn.
Với cái KDA game quá chán, cộng thêm tâm trạng không mấy vui vẻ nó out luôn gane, afk thì chắc trừ vài uy tín là cùng, cũng không quan trọng, đi ra xem phim cũng được, cứ tưởng chơi game vui một chút, chơi xong cảm thấy khó chịu, tự nhiên ngồi nhớ lại những hôm chơi game cùng Duy Dương hồi trước, tự nhiên có chút gì đấy cảm thấy rất tủi thân.
Đang lướt xem mấy cái video trên facebook, gặp ngay đoạn phim ngắn Trung, đúng chuẩn tình cảnh của nó hiện tại, chẳng hiểu sao xem xong khóc òa lên, cảm giác như kiểu kìm ném lâu lắm rồi giờ mới khóc ấy, giá như đừng thân thiết gì, hay Duy Dương cũng đừng nói ra làm gì, giờ thì cũng không thể nào thân thiết như trước, và giờ anh cũng có bạn gái rồi.
Rõ là anh bảo anh sẽ đợi nó cơ mà, sao giờ anh lại có bạn gái rồi, nếu như hôm nay nó không biết, thì vẫn mãi nghĩ là anh đang đợi nó, ra là nó tự cho mình cái quyền quan trọng trong mắt anh rồi, rồi hóa ra là mình chẳng là gì cả.
Điện thoại reo chuông, nó không định nghe, xong rồi cũng cố nín khóc nghe máy xem sao, là Duy Dương gọi, có gì để nói sao ?
" Alo" Thực sự nó đang rất cố gắng không khóc đấy, nó đang nghĩ rất nhiều thứ làm nó cảm thấy tủi thân
" Anh xin lỗi, em có thể nói chuyện với anh một lát không?"
Xin lỗi á? Xin lỗi có được gì không?
Nó không nói gì cả
" Em ghét anh lắm đúng không? Anh cảm thấy rất có lỗi với em.
Xin lỗi, anh không biết sẽ xảy ra như thế này, hôm anh gặp cô ấy, anh đã nói với em là cô ấy rất giống em, thực sự rất giống, anh không biết tại sao mình lại có một chút gì đấy rung động bởi vì cô ấy rất giống em.
Anh xin lỗi, anh làm em buồn đúng không? Em đã nghĩ là anh sẽ nói cho em ngay từ lúc bọn anh bắt đầu, nhưng anh sợ em buồn.
Anh xin lỗi"
" Hâm à cảm xúc của anh thì làm sao mà cảm thấy có lỗi với em, chuyện đó em thấy cũng rất bình thường mà, tại sao phải xin lỗi em làm gì"
" Anh thực sự xin lỗi"
" Sao lại phải xin lỗi nhỉ? Anh thích cô ấy, chẳng có gì liên quan để anh phải xin lỗi em cả.
.
.
"
Nó đang định nói thêm gì đấy thì nấc nghẹn, nó kịp tắt máy trước khi òa khóc, nó đang bị làm sao thế này, rõ là nó đang nói dối, tuy nhiên cũng chẳng thể nào trách được anh, vì suy cho cùng cũng chẳng là gì của nhau, vả lại nó chính là người từ chối anh cơ mà
Điện thoại lại reo chuông, nó tắt nguồn rồi ném qua một bên, úp mặt xuống gối trùm chăn khóc thật lớn, nó cảm thấy rất khó chịu, cực kì khó chịu.
Nếu như hôm đó nó đồng ý anh thì sẽ không có ngày hôm nay đúng không? Nếu như mẹ không cấm thì có thể nó có tự do thích anh đúng không? Nếu như mẹ không ngăn cấm thì bây giờ nó không hối hận, sẽ không khóc.
Nếu như mẹ không ngăn cấm thì anh sẽ không có bạn gái như này, để nó phải khóc đâu? Tại sao nhỉ? Nó cảm thấy tất cả như kiểu tại mẹ nên mọi chuyện mới ra như thế này ấy.
Giá như mình nó đơn phương, một thời gian không gặp sẽ không thích nữa, nhưng mà khi biết là anh cũng thích nó, rõ là anh tỏ tình nhưng nó không đồng ý, rồi giờ anh đã có bạn gái rồi.
Bởi vì vẫn cứ nghĩ rằng anh sẽ đợi nó đậu đại học, vẫn nghĩ là anh vẫn thích nó, hóa ra là nó ảo tưởng quá rồi, tất cả cũng tại bản thân mình, nên cũng chẳng thể nào trách Duy Dương được.
Người gọi vừa rồi là mẹ, nhưng nó lại tắt máy và không nghe, thế nên mẹ lên định hỏi mai nó có về quê không? Mẹ thấy nó đang khóc
- Sao đấy Đan?
Nó biết mẹ lên nhưng vẫn khóc, chẳng hiểu sao không nín được, đừng ai hỏi đến sẽ không sao nhưng có người hỏi đến nó sẽ càng khóc to hơn
- Con hâm này, làm sao đây? _ Có lẽ mẹ nghĩ là nó vừa xem phim ngược xong rồi khóc như mọi lần, nhưng mọi lần không khóc lớn như này
- Ơ hay.
.
.
.
sao thế này?
- Tại mẹ cả đấy.
.
huhu tất cả lại mẹ, tại mẹ cả_ Nó òa lên khóc
- Hâm hả?
- Tại mẹ cấm con yêu đương nên là anh ấy mới có bạn gái, tại mẹ cả đấy, con không biết đâu huhu
- Này này, nín nhanh_ Mẹ bắt đầu tức giận
- Tại sao mẹ lại luôn cấm con, trong khi con lớn rồi, con có quyền yêu đương mà, luật pháp Việt Nam không hề có cái luật nào cấm yêu đương cả, cũng chẳng phạm pháp gì tại sao mẹ lại cấm con, yêu đương đâu có gì sai sai đâu, tất cả mọi người đều có thể tại sao con lại không thể.
Bố mẹ các bạn có cấm các bạn yêu đương đâu, sao mẹ lại cấm con, lẽ nào thích người khác cũng là cái tội à? Mẹ luôn cho mình đúng và mẹ chẳng bao giờ hiểu cảm xúc của con, mẹ bảo mẹ hiểu con nhưng mẹ chẳng hề hiểu gì cả, mẹ nghĩ là mẹ cấm đoán con mọi thứ, điều ấy sẽ làm con tốt hơn nhưng mẹ không biết con thực sự rất không thích.
Ngay cả cái việc phát triển tâm lí tình cảm chung của bất kì ai mới lớn mẹ cũng cấm con, mẹ chưa bao giờ hiểu con, mẹ không bao giờ lắng nghe con nói, mẹ lúc nào cũng cho mình cái quyền được ngăn cấm con cái, con thấy nó chẳng có gì sai cả, con vẫn biết là cái gì tốt cho con thì con sẽ làm nhưng đường này mẹ không quan tâm, mẹ chỉ cần biết là mẹ không thích mẹ sẽ cấm con đúng không? Có bao giờ mẹ nghĩ mẹ cấm đoán con quá nhiều thứ, mẹ sẽ cảm thấy có lỗi với con không? Lúc nào mẹ cũng so sánh con với con nhà người ta, nhưng có bao giờ mẹ nghĩ lại mẹ chưa được bằng mẹ người ta.
Con chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ cái gì, con sống gần 18 năm trên đời chưa bao giờ được tự ý quyết định cái gì cả, cái gì cũng phụ thuộc vào mẹ hết, từ việc con muốn học trường nào lớp nào, rồi cả việc lựa chọn trường đại học mẹ cũng lựa chọn và bắt con học theo.
Mẹ có bao giờ cảm thấy mình rất là khắt khe với con không?_ Nó vừa khóc vừa nói, cảm giác như có điều gì uất ức nó đã nói ra hết ấy
- Nếu con nghĩ thế thì mẹ chịu rồi, còn cái việc mà vì một cái thằng nào đấy mà nằm đây khóc lóc là mẹ không thể nào chấp nhận được rồi.
Có xứng đáng không? Khóc xong nó có quay lại thích con không? Khóc xong thì con sẽ học giỏi và đậu đại học à? Tại sao lại tốn thời gian và nhưng thứ vô bổ ấy nhỉ? Mẹ rất thất vọng
Nó không nói thêm gì cả, trùm chăn khóc tiếp, tự nhiên không muốn nghe gì cả
- Nín ngay và đi ngủ đi, mẹ thấy còn khóc nữa thì đừng có trách
Nó cũng không nói gì, sau đó thì mẹ đi xuống dưới nhà, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nó dám cãi lại mẹ, chắc mẹ tức giận lắm.
Cũng không hiểu sao vừa nãy nó lại làm vậy nữa, tự nhiên cảm xúc tức thời, kiểu như lần đầu tiên trong đời, nó thích một ai đấy, nhưng rồi cũng chẳng đi về đâu.
Nếu như mẹ biết an ủi đúng cách, nó sẽ không như thế này đâu, nhưng mẹ rất nóng tính nên mới dẫn đến việc nó cãi lại mẹ
.