Thanh Xuân Là Anh

Chương 53: Câu Chuyện Thú Dị






Cũng không ngoài dự đoán của cả lớp, lớp nó đã được giải nhất rồi, ơ nhưng có vẻ cả lớp đều thấy như đó là điều hiển nhiên rồi ấy nên cũng bình thường lắm.



" Ơ không nào vui à?" Cô thấy cả lớp mặt chẳng đứa nào có cảm xúc gì, tất cả đều bình thường

" Điều nhiên rồi mà cô"

" Chán cái lớp mình, mấy phong trào múa máy chẳng bao giờ tiến bộ được chút nào, cứ suốt ngày dậm chân tại chỗ như này" Vâng là pha gáy cực chất tới từ vị trí của lớp trưởng xinh đẹp

Cả lớp lúc này mới cười, cô bảo chán cái lớp này luôn

Lúc đợi Quỳnh vào lấy túi để quên trong lớp nó đứng ngoài sân thì Phương Anh lại chỗ nó, mặt có vẻ cũng tỏ ra không vui cho lắm, ơ có khi nào lại tát nó vài cái không? Hay là.

.

.

.




Nó đang suy nghĩ ra nhiều viễn cảnh giết người trong phim và áp dụng vào mình, ơ nó đang nghĩ cái gì thế không biết nữa

" Bà với anh Duy Dương là như nào?" Ơ nó hơi bị giật mình, khắc hẳn với nó nghĩ thì Phương Anh hỏi khá là lịch sự nha

" Ý bà muốn tôi trả lời như nào?"

" Là người yêu? "

" Ôi bà lại hiểu nhầm rồi, Duy Dương yêu anh Trung Kiên nha, chứ bà nghĩ sao mà ổng thấy bao nhiêu gái xinh mà không có cảm xúc gì? Tại sao một người xuất sắc như vậy tới giờ vẫn chưa có một mối tình nào cả"

" Điên à, đừng lừa tôi"

" Đấy là sự thật mà, tin hay không cũng được nhưng mà dù sao là bạn cùng lớp tôi khuyên bà một câu là đừng nghĩ là bà sẽ cua được Duy Dương, và cũng đừng bao giờ nghĩ Duy Dương sẽ thích bà đâu, thật đấy ổng bị gay không thích con gái đâu"

" Bà nghĩ tôi là trẻ con sao, nếu đã vậy thì tôi sẽ cua bằng được cho bà xem" Phương Anh nói rồi nhún vai bỏ đi

Ồ nó đang dành thiện cảm cho cái câu hỏi lịch sự vừa rồi, giờ là hong thích rồi nha.



" Ủa khiêu chiến hả?" Quỳnh cầm túi đi ra hỏi

" Tính đòi cướp ngừi iu của anh tao kìa, đã bảo chị dâu chỉ thích mỗi anh tao thôi mà không nghe cơ, nể tình bạn bè trong lớp nói cho rồi mà không nghe"

Đúng lúc vừa nói xong thì điện thoại trong túi áo reo chuông

" Wèi !" Nó nghe điện thoại một cách soang choảnh

" Con điên kia mày lại nói linh tinh cái gì đấy"

Nó lại được phen cười mất hết cả hình tượng, Trung Kiên chắc lại nghe được mấy em bàn linh tinh gì hay sao

" Này bạn, bạn có thể nói năng lịch sự hơn không, mình làm gì bạn mà bạn chửi mình điên, bạn bị điên ạ?"

" Mày cứ nói linh tinh cái gì vậy, ủa rồi tự nhiên đi qua thấy tụi kia chỉ trỏ kêu anh đấy đẹp trai mà gay, lag thực sự"


" Ồ no no không đẹp trai nha bạn"

" Mày cứ nói linh tinh nữa là đừng trách nha"

" Haha haha ủa ủa rồi bạn định làm gì được mình"

" Mày bớt dở hơi lại dùm tao đi, ai hỏi cũng đừng bảo mày là em tao nha"

" Gớm đời, ông cứ làm như kiểu làm em của ông tôi vinh dự lắm không bằng ấy"

" Chứ còn sao nữa, thôi nói chuyện với mày tốn calo thực sự"

Nói xong anh tắt máy cái rụp, hơ nó tức á nó gọi lại bằng được

" Gì nữa?"

" Chẳng có ý gì" nói xong nó tắt rụp cái, hừ đã bảo nó mới là người tắt trước cơ mà, cái tội quên là phải thế

Quỳnh đứng bên cạnh biết thừa nó vừa nói chuyện với ai ra rồi

" Bộ tin đã lan nhanh như vậy rồi sao?"

" Há há tao mắc cười quá" Nó ôm miệng cười

Quỳnh thở dài lắc đầu, sao lại có đứa bạn thân dở hơi như nó không biết

" Hic nhiều lúc tao ngưỡng mộ anh chồng tương lai của mày ghê ấy"

" Chồng tương lai của tao? Sao lại thế?" Nó ngơ ngác vẫn không hiểu ý của Quỳnh nói là gì

" Chắc chắn đấy phải là một người có sức chịu đựng rất giỏi, vì phải sống chung với một con dở hơi như mày lâu như vậy" Nói xong Quỳnh chạy trước

Nó bị lag vài giây để suy nghĩ về câu nói đấy, ờ xong nhận ra thì đã thấy Quỳnh chạy trước mất rồi, aizz nó chạy theo Quỳnh về tới tận nhà nó, hic tự nhiên dở hơi hai con chạy thục mạng về tới nhà rồi đứng thở hổn hển, hơ rốt cuộc thì nó chạy theo Quỳnh để làm cái gì nhỉ

" Có giải chưa?"

" Mẹ thấy bọn nó về cái là hỏi"


Tiếc là hai đứa đang chống tay hít thở, chạy muốn tắc thở về tới đây rồi

" Nhất ạ" Nó mãi mới nói được

" Ai mượn mày chạy theo tao làm gì, hic mệt vậy"

" Ai mượn mày chạy trước thì tao chạy theo chứ sao"

Mẹ chẳng buồn để ý, hai đứa này ở với nhau là cả một bầu trời dở hơi rồi, chẳng ai quan tâm đâu, may là nhà hai đứa cách nhau 1 km chứ không thì gần nhau quá cũng khổ.



Nó với Quỳnh vừa ăn cơm vừa thi nhau kể mấy chuyện xàm xí cho mẹ nghe, hết chuyện này tới truyện kia làm thằng em nó ăn cho nhanh rồi thở dài đứng dậy đi xem siêu nhân tiếp, nhiều lúc nó cũng chẳng hiểu tại sao thằng bé có thể xem đi xem lại mấy cái tập phim đấy nữa, ờ thì nếu là trai đẹp nó cũng có thể reset lại vài chục lần, xem mãi không chán, đúng là mỗi người đều có sở thích riêng.

Mẹ thì vẫn kiên nhẫn ngồi nghe mấy thứ chuyện trên trời dưới đất của tụi nó

Ăn uống dọn dẹp các kiểu xong thì Quỳnh về, nó bắt về tới nhà là phải vào facebook thả tim ảnh cho nó ngay

Lên giường nằm nghĩ quả cao hay hay để đăng ảnh mà chẳng nghĩ ra cái gì cả

Nó đăng mấy cái một lúc lận, ảnh của team múa với cô này " Lớp tớ toàn gái xinh" rồi tới ảnh của nó với Quỳnh, hai đứa chụp ảnh ngáo ngơ hết sức " Ai đây quên mất rồi????" , tới ảnh của nó với mẹ " Đây là má mi của tớ", tới ảnh của Trung Kiên với nó " Đây là anh trai iu dấu của tớ " rồi cuối cùng là ảnh nó chụp với Duy Dương " Và.

.

.

đây chính là chị dâu của tớ


.