Hàn Tiểu Tịch hơi nhướng mày, ánh mắt cô hơi tối đi, cô nhớ ra rồi, đây chẳng phải là người loan tin rằng quen biết với ba cô nên muốn theo đuổi cô hay sao? Vẫn chưa từ bỏ ý định? Khá khen cho một nhân vật có tính kiên trì nha.
Đáy mắt cô hiện lên nụ cười lạnh, giọng nói cô cũng lạnh tựa âm độ:
“Người theo đuổi tôi? À mà anh tên là gì ấy nhỉ?”
Nụ cười trên môi anh ta cứng đờ, cô vậy mà là quên tên anh ta?
“Tiểu Tịch, anh là La Tử Hiểu, em... quên tên anh thật sao?”
Cô thờ ơ ghi chép bài, vẫn không quên giải đáp thắc mắc của anh ta:
“Vậy anh cho tôi lý do để tôi phải nhớ tên anh, anh chẳng là gì đối với tôi cả.”
La Tử Hiểu nhanh chóng đáp lại:
“Anh tương lai có thể trở thành bạn trai của em, là người theo đuổi em.”
Câu nói này của anh ta khiến Hàn Tiểu Tịch dừng động tác ghi bài lại, cô ngẩng mặt, nhìn vào mắt anh ta, mặt không đổi sắc:
“Người theo đuổi tôi rất nhiều, anh gia nhập vào số đó tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ là lại khiến cho bạn trai của tôi có thêm một tình địch mà thôi.”
La Tử Hiểu như không tin, anh ta nghi hoặc nhìn cô, hỏi:
“Em có bạn trai? Em vẫn độc thân mà?”
Cô mỉa mai:
“Nói muốn theo đuổi tôi mà ngay cả tình trạng các mối quan hệ của tôi anh cũng không rõ? Tôi thấy đây là anh không có thành ý rồi, vậy nên bây giờ biết tôi đã có bạn trai, anh có thể rút lui được rồi.”
La tử Hiểu im lặng, cô mặc kệ anh ta, tiếp tục viết bài, nhưng trong lòng đang thầm cầu nguyện anh ta hãy vứt bỏ cái suy nghĩ với cô kia đi, cô thực sự không chịu được cái mùi hương trên người của anh ta, đó là mùi của quán bar, mùi của rượu, của thuốc lá. Lại thêm những tin đồn về đời tư không mấy sạch sẽ kia của anh ta càng khiến cô muốn không có bất kỳ mối liên hệ nào với anh ta cả.
Lát lâu sau, La Tử Hiểu bỗng đột ngột nắm lấy cổ tay cô, nói:
“Không sao cả, ai mà biết được em có bạn trai thật hay giả chứ? Nhỡ đâu là để đuổi anh đi nên mới nói như vậy? Anh tin em sẽ thích anh thôi.”
Tiếng động này quá lớn, khiến cho mọi người trong giảng đường ngay tức khắc chú ý tới chỗ của cô, nét mặt cô vẫn lạnh lùng như thường, cô cũng đứng dậy, dùng bàn tay còn lại hất tay của La Tử Hiểu ra, rồi nhấn mạnh từng chữ:
“Con người tôi chỉ muốn phí thời gian cho những người đối với tôi là quan trọng, mà việc nghĩ ra một cái cớ để lừa anh là một việc tốn rất nhiều thời gian, lại thêm anh cũng chẳng phải người quan trọng của tôi thế nên lập luận tôi vì anh mà nói dối chuyện có bạn trai không được thành lập.”
Nghe cô nói xong, La Tử Hiểu cũng nói to hơn:
“Em có bạn trai cũng chẳng sao, theo đuổi em là việc của anh, bây giờ anh đối với em không phải người quan trọng, nhưng ngày đó sẽ tới nhanh thôi.”
Nói xong, anh ta quay người ra khỏi giảng đường. Cô không nhìn anh ta, mà nói với giáo sư với sắc mặt cực kỳ không vui ở trên bục giảng:
“Em xin lỗi, chuyện như thế này sẽ không xảy ra một lần nữa đâu.”
- --------------------
Cuối cùng vẫn là Lục Tuyết Nhi chọn địa điểm dưới sự đùn đẩy của Cố Tịnh Khải. Cô đặt chỗ ở một nhà hàng khá nổi tiếng ở thành phố A, view ở đây rất đẹp, đồ ăn cũng vừa miệng, thái độ phục vụ ở đây cũng được xếp vào loại tốt, thế nên giá của một bữa tối ở đây là không hề nhỏ. Khi anh và cô tới đây, Cố Tịnh Khải đã thảng thốt, nói với cô rằng:
“Chúng ta đến chỗ khác ăn đi, ở đây cũng quá sang trọng rồi.”
Thế nhưng cô cười cười rồi xua tay:
“Không sao đâu, các món ăn ở đây rất ngon, anh yên tâm đi.”
Sau đó không để anh nói gì thêm mà trực tiếp đi vào trong.
Cô đặt bàn ở phía cửa sổ, nhà hàng này chọn điểm rất tốt. Với vị trí này, cộng thêm cả độ cao của tòa nhà nữa, đứng ở đây có thể thu vào mắt hết thảy phồn hoa của thành phố A. Những tòa nhà cao tầng cao chót vót, bên dưới là các phương tiện giao thông đi lại tấp nập, ánh sáng từ nhà ở và ô tô, xe máy khiến cho thành phố A về đêm càng thêm nhiều màu sắc.
Lục Tuyết Nhi khẽ lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ quyện lại trông thật quyến rũ, cô tò mò người ngồi đối diện với mình. Mặc dù nói rằng sẽ không hỏi chuyện riêng nhưng ngồi đối diện với một người nhan sắc khá nổi bật này, lòng hiếu kỳ vẫn không khống chế được mà hỏi ra miệng:
“Đàn anh...”
Nhưng câu nói đang trực ở cửa miệng bị cô ép nuốt trở lại, dù sao như vậy cũng không lịch sự.
“À, không có gì đâu.” Thấy Cố Tịnh Khải nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, cô liền tiếng giải thích.
“Thực ra gia đình anh không có điều kiện, ba anh mất từ khi anh còn nhỏ, là mẹ nuôi anh khôn lớn, nhưng mấy năm trước sức khỏe của bà cũng dần suy yếu, thế nhưng bà một lòng muốn anh thi vào trường đại học, nên anh cũng không muốn phụ lòng bà. Tiền học phí là tự anh đi làm thêm, thế nên cũng chưa từng đến ăn ở những nơi như này. Thật ngại quá.”
Lục Tuyết Nhi bỗng cảm thấy mình đã làm một chuyện khiến người khác khó xử, cô ngại ngùng xin lỗi.
- --------------------------
“Aida Vân Ca cứu tôi, cắt nợ hoa đào giúp tôi.”
Đến chiều, Hàn Tiểu Tich lôi bằng được Lỳ Vân Ca và Freya tới một quán cafe, Freya nghe xong liền đồng ý ngay lập tức, cô còn thắc mắc tại sao cô ấy lại đồng ý nhanh như vậy. Cho tới khi Freya đến cửa quán cafe, à không, là tới khi cô ấy nhào vòng người cô, ôm lấy cô, khóc thút thít, thì cô cũng đã có được đáp án.
“Cậu yên lặng đi Ahri, để cho con người mới thất tình này được giải tỏa cõi lòng trước đi hu hu.”
Vừa dứt lời, Freya lại khóc. Thì ra là cô gái này bị bồ đá, không có ai để hẹn hò, nên mới đồng ý đến đây đấy chứ.