Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 87




“Ba, mẹ, con muốn sang Mĩ du lịch.”

Trong bữa cơm, Hàn Đồng Tư nói với Hàn Lãnh Hải và Chu Bạch Liên. Hàn Lãnh Hải nhìn đứa con gái đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, không khỏi mềm lòng. Ông đưa tay xoa đầu cô ta, giọng nói đặc biệt yêu chiều:

“Được, con gái ngoan, con muốn đi thì cứ đi thôi. Ba sẽ đáp ứng tất cả các nhu cầu của con.”

“Thật không ạ?” Hai mắt của Hàn Đồng Tư sáng lên.

“Tất nhiên rồi.”

“Ông xã, đừng chiều con bé quá, nó sẽ hư đấy.”

Chu Bạch Liên lên tiếng ngăn cản, nhưng khóe môi lại nâng lên tạo thành một nụ cười.

“Tiểu Tư của nhà mình làm gì có chuyện hư ở đây, đúng không?”

Chu Bạch Liên đang định nói gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại của Hàn Lãnh Hải lại vang lên, khi nhìn xuống tên hiển thị trên đó, sắc mặt ông hơi trầm xuống.

“Ba ạ?”

“…”

“Hôm qua con vừa gọi hỏi thăm Tiểu Tịch rồi. Con bé nói nó sống rất tốt.”

“…”

“Vâng, con sẽ gửi tiền vào tài khoản nó thường xuyên ạ. Ba yên tâm, con không để con bé phải chịu khổ đâu.”

Vừa đặt điện thoại xuống, Chu Bạch Liên bày ra vẻ dè dặt, hỏi:

“Là ba gọi đến sao?”

Vẻ mặt Hàn Lãnh Hải không còn tốt như ban nãy nữa, ông mệt mỏi trả lời:

“Ừm.”

“Vâng.”

Cảm nhận thấy sự thay đổi trong giọng điệu của Chu Bạch Liên, ông liền nhìn lên, thấy khóe mắt bà ta hơi đỏ, vẻ mặt tái nhợt. Ông vội nắm lấy bàn tay của bà ta, ân cần hỏi:

“Sao vậy? Em thấy không khỏe ở đâu à?”

Chu Bạch Liên khẽ lắc đầu, im lặng không nói. Hàn Lãnh Hải đỡ bà ta lên phòng, đóng cửa lại, rồi nói, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Bạch Liên, em yên tâm, rồi ngày ba chấp nhận em và Tiểu Tư cũng sẽ đến thôi. Mà không cần ba phải đồng ý, bởi vì anh mới là người ở cùng em, yên tâm đi.”

Chu Bạch Liên tỏ ra xúc động, nước mắt bà ta rơi xuống, từng giọt từng giọt một, Hàn Lãnh Hải nhìn thấy, không khỏi đau lòng, bà ta cất giọng nức nở:

“Còn Tiểu Tịch nữa, nó vẫn không thể chấp nhận em, đã gần 1 năm rồi con bé không liên lạc gì với anh rồi. Không biết sống ở đấy có khó khăn gì không nữa, con bé lúc ra nước ngoài cũng đâu có xin anh tiền, đến cả trang sức cũng không đem theo. Em sợ con bé sẽ vất vả lắm.”

Hàn Lãnh Hải nghe xong liền hắng giọng:

“Kệ nó đi, anh lấy ai không cần nó phải đồng ý. Còn trang sức không cầm đi, thì thôi, nó khác tự biết kiếm sống. Không chịu được thì nó đã xin từ lâu rồi.”

“Nhưng…”

“Đừng quan tâm đến nó nữa, em lo cho Tiểu Tư đi, con bé tốt hơn cái đứa vong ân bội nghĩa kia nhiều.”

Hàn Lãnh Hải cắt ngang lời Chu Bạch Liên.

“Vâng.”

Bà ta dựa vào lòng Hàn Lãnh Hải, khóe miệng cong lên.

- ----------

“Anh về rồi?”

Hàn Tiểu Tịch từ trong bếp nói vọng ra ngoài, tai cô rất thính, nghe được tiếng anh ở cửa, mặc dù rất khẽ. Anh không ngờ cô phát hiện ra rồi, liền thay dép trong nhà rồi đi vào trong, ôm lấy cô từ phía sau, chôn mặt vào hốc vai cô, giọng nói như đang nũng nịu:

“Darling, để anh làm cho, em ra ngoài đi.”

Hàn Tiểu Tịch để mặc cho anh ôm mình, chỉ là hơi thở của anh phả lên da thịt cô khiến cô buồn buồn, dịu dàng nói:

“Em nấu sắp xong rồi, anh đi tắm đi.”

Thấy anh không nói gì, cô lại giục:

“Ngoan nào, đi tắm đi, em thương.”

“Hôn anh một cái đi?”

Cô khẽ cười, sau đó quay người lại, hôn lướt lên môi anh một cái, rồi nói:

“Rồi đó, đi đi.”

Mặc dù trong lòng chưa được thỏa mãn bởi nụ hôn kia, nhưng anh vẫn nghe lời cô, quay người vào phòng lấy đồ rồi đi tắm.

Ra khỏi phòng tắm, cô đã sắp xong bàn ăn. Anh vừa tắm xong, nước từ trên mái tóc đen ngắn chảy xuống, men theo thân hình của anh, thấm ướt áo phông trắng trên người, khiến cho thân mình tam giác ngược cảu anh như hiện rõ hơn. Cô vừa ngước lên, bắt gặp hình ảnh này, liền nuốt nước bọt, cổ họng bỗng cảm thấy khô khan, ánh mắt không rời khỏi người anh. Thấy cô bạn gái nhỏ của mình nhìn mình chằm chằm, anh khẽ mỉm cười, đi đến bên cô, cúi thấp người:

“Sao vậy? Hay là em đừng ăn cơm nữa, ăn anh đi?”

“Lưu manh.”

Cô mắng anh.

“Ăn cơm, ăn cơm nào, em đói chết đi được.”

Anh không trêu chọc cô nữa, ngồi xuống bàn ăn, gắp thử một miếng thịt lên, sau đó nhíu mày:

“Darling, tay nghề nấu ăn của em càng ngày càng xuống cấp là sao vậy?”

Cô không phục, cãi lại:

“Làm gì có chuyện đó, em nấu cũng ngon mà.”

Anh không nói lại với cô, mà thử từng thứ một trên bàn, sắc mặt càng ngày càng đen hơn, sau khi đặt đũa xuống, anh nói:

“Món này quá nhạt, còn món kia lại quá mặn, món rau này em nấu còn chưa chín, cơm em cho quá nhiều nước, em muốn ăn cháo hay gì? Còn đĩa thịt kia lại bị rang tới sắp cháy luôn rồi…”

Thấy sắc mặt anh như vậy, lại thêm cái giọng phê bình kia nữa, cô bèn ăn thử một miếng thịt, sau đó, lập tức nhổ ra ngoài.

“Hì hì, em xin lỗi. Thôi, hay là từ mai anh nấu đi nha?”

Hạ Thiên Vũ nhìn cô:

“Ngày mai anh phải đi rồi, tốt nhất là em tự học tập thêm đi, lần sau anh đến thăm sẽ đích thân dạy em. Anh chỉ lo em không ăn uống đầy đủ thôi.”

Hàn Tiểu Tịch ngạc nhiên:

“Ngày mai anh phải đi rồi sao?”

“Ừm.” Anh gật đầu.

Cô lập tức nhào vào lòng anh, cọ cọ mặt lên ngực anh. Anh thấy phản ứng này của cô, dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.

“Đến kỳ nghỉ đông anh sẽ lại tới thăm em, đến lúc đó chúng ta sẽ đi ngắm hoa mận ume ở Nhật nhé? Ngoan, ba tháng nữa thôi chúng ta lại gặp nhau.”

“Vâng, em biết rồi, chỉ là vẫn không nỡ thôi.”

Anh khẽ cười, vòng tay càng ôm siết lấy cô hơn:

“Biết vậy, ngay từ đầu anh sẽ học cùng trường với em.”

Sau đó thở dài một hơi.

Cô bỗng từ trong lòng anh ngồi dậy, tiếp đó ôm lấy cổ anh, dâng đôi môi sinh đẹp tìm đến môi anh, quấn quýt lấy môi lưỡi của anh, sau đó dịch chuyển xuống cổ anh, khẽ dùng răng cắn nhẹ lên đó, tạo một nốt xanh tím mờ ám.

“Anh nhớ đấy, trên người anh đã mang dấu ấn của em rồi, không được tiếp xúc gần với cô gái nào khác đâu đấy.”

“Darling, em đáng yêu quá. Anh nào có gan đấy chứ.”