Cô về đến nhà chưa quá 10 phút, Andrea đã gọi cho cô, nói rằng cô ấy ra ngoài có việc, mong cô mau trở lại. Nghe giọng điệu của Andrea cũng khá gấp gáp, cô liền đồng ý rồi tắm rửa thay quần áo rồi cầm túi chạy luôn đến bệnh viện.
Bây giờ đang là giữa trưa, trời nắng gắt, cơ hồ khiến cho không khí nóng nực và khó chịu hơn. Hàn Tiểu Tịch mặc một chiếc áo phông trắng bên trong, kết hợp cùng một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt phía ngoài, tuy trời nóng nhưng cô vẫn trung thành với quần baggy xám nhạt, vừa mát mẻ, phóng khoáng, lại thể hiện được hương vị của tuổi trẻ thanh mát.
Mái tóc dài tung bay trong làn gió, vì nhà cô cũng cách bệnh viện không quá xa, cô lựa chọn đi bộ, dù vội nhưng bước đi của cô khá nhanh, lại thấy anh vẫn còn sức trêu đùa, nên cô nghĩ anh cũng không có gì đáng ngại.
Bước vào sảnh chính của bệnh viện, cô liền nhìn thấy Andrea, đang định gọi thì lại thấy cô ấy đi nhanh về phía cuối hành lang. Cửa phòng trực ban mở ra, là vị bác sỹ người hoa ban nãy cô gặp. Vì là người Trung Quốc lại làm việc ở Pháp thêm cả khuôn mặt kia cũng rất điển trai, không khỏi khiến cô ghi nhớ. Nếu như chỉ là tình cờ nhìn thấy Andrea và vị bác sỹ kia nói chuyện chỉ là về vấn đề sức khỏe của Hạ Thiên Vũ, thì chắc chắn cô sẽ chẳng nghi ngờ gì mà tin tưởng. Nhưng lần này không đơn thuần là gặp ở trước cửa phòng bệnh mà là phòng trực ban, mà nếu như vẫn vì vấn đề của anh thì nên gọi người nhà là cô chưa, dù sao cô cũng mới là bạn gái của anh mà. Điều này không khỏi khiến cô suy nghĩ hai người kia chắc chắn có gì đó mờ ám.
Thế nhưng, đây là chuyện của Andrea, cô không có quyền can thiệp, càng không phải là người muốn nghe trộm người khác nói chuyện. Ôm một bụng nghi ngờ, cô cất bước đến phòng bệnh của anh.
Từ khi về đến giờ, cô chẳng thấy có bất cứ cảm xúc gì, vậy mà lúc này, nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh, nghiêng người về phía cửa sổ, ánh nắng hắt vào trong phòng, vài tia rơi trên khung cửa sổ, cô bỗng dưng cảm thấy thật xấu hổ. Hành động trước khi ra về ban nãy của cô và anh lại hiện lên trong đầu cô, khiến cô không khỏi cảm thấy ngại ngùng. Cũng may là anh kịp thời ngăn cản, nếu không… Cô hiện giờ chẳng biết phải đối mặt với anh như nào nữa.
“Đứng ở cửa làm gì? Anh biết mình rất đẹp trai, nhưng em yên tâm, em còn cả đời để ngắm anh cơ mà.”
Mạch suy nghĩ mông lung của cô bị anh cắt đứt, quay trở về hiện thực. Cô nhận ra mình vẫn đứng ở giữa cửa ra vào, liền nở nụ cười nịnh nọt, cố gắng xua đi cảm giác ngại ngùng kia, tiến về phía anh, rất thoải mái mà trèo lên giường bệnh, ôm lấy thắt lưng anh.
“Em biết, nhưng em vẫn muốn ngắm.”
Anh dịu dàng ôm cô vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô:
“Vậy thì em phải trả phí.”
Ánh mắt cô hiện lên tia tò mò, hỏi:
“Phí gì chứ? Thôi được, bao nhiêu nào? Bổn cô nương có thể bao nuôi được anh, nhưng không phải bây giờ. Hay là… trả gớp nhé?”
Đáy mắt anh hiện lên nét cười, lan nhanh ra tận khóe môi:
“Em còn chưa biết là gì mà đã suy nghĩ đến phương thức thanh toán rồi sao?”
“Vậy được rồi, phí là gì nào?”
Anh như tỏ ra ngẫm nghĩ, một lát sau nói:
“Trả bằng ‘thịt’ đi. Một lần ngắm một bữa ‘thịt’.”
Nụ cười ở môi anh trở nên tà mị, ánh mắt cũng nóng bỏng hơn, thật là mê hoặc lòng người. Cô mấy phút sau mới hiểu được hàm ý sâu xa mà đen tối trong câu nói của anh. Dùng tay đánh lên ngực anh một cái, mắng:
“Lưu manh! Cái này không tính.”
Anh bắt lấy bàn tay của cô, đưa lên miệng hôn một chút, vẫn giữ nụ cười kia, từ tốn nói:
“Từ khi em chấp nhận thanh toán thì bản hợp đồng của chúng ta đã được thành lập rồi. Nếu giữa đường mà em muốn hủy bỏ, thì em sẽ phải bồi thường hợp đồng. Cũng rẻ thôi. 50 bữa ‘thịt’ là em đã có thể hủy bỏ rồi.”
Cô nghe anh nói mà tức giận, trừng mắt với anh:
“Sao lại vô lý như vậy chứ? Em đồng ý lúc nào? Anh… anh bẫy em.”
Cô chu chu đôi môi đỏ mọng bày ra vẻ mặt giận dỗi mà đáng yêu vô đối. Anh giở khóc giở cười nhìn cô, nụ cười ở khóe môi càng trở nên yêu chiều hơn. Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, sau đó, cô là người phá vỡ bầu không khí này:
“Thiên Vũ, anh nghĩ hôm nay chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn không?”
Anh mím môi lại, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn, khẽ lắc đầu:
“Không phải tai nạn, mà là có chủ ý, cố tình.”
Anh nhận mạnh hai chữ ‘cố tình’, anh vẫn nhỡ như in, trước khi lao lên sân khấu đẩy cô ra, anh đã mơ hồ nhìn thấy một người đứng sau cánh gà, tuy không nhìn rõ mặt nhưng anh biết đó là một cô gái, hình dáng hơi quen mắt nhưng khi đó quá vội, đầu óc, tâm trí của anh đặt hết lên người cô rồi, nhất thời không nghĩ ra được là ai. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã bình thường rồi, cô không bị thương, không ảnh hưởng gì cả, đầu óc anh lại trở về trạng thái nhanh nhạy, phân tích lại tình hình.
Một lát sau, anh và cô cùng đồng thời ngước lên nhìn nhau, nói:
“Anh/ em biết là ai rồi.”
Sau đó cả hai cùng bật cười, cô hỏi:
“Chắc chúng ta đang nghĩ là cùng một người chứ?”
“Maybe.”
“Thật sự em cũng chỉ nghĩ ra được người đó thôi.”
Anh không nói gì, yên lặng mỉm cười nhìn cô, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó cất giọng trầm thấp:
“Xin lỗi, khiến em chịu khổ rồi.”