Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 57: Cảm ơn anh đã đến!




Hôm đó, tròn 3 tháng từ khi xa anh, cuộc sống của cô lại trở về quỹ đạo bình thường. Buổi sáng lên lớp, chiều đến nghỉ ngơi, tối thì đi làm thêm. Tĩnh lặng mà yên bình trôi qua.

Như mọi ngày, sau khi tan ca, cô liền đi bộ trở về ngôi nhà nhỏ kia. Gần nửa đêm, trên đường đèn vẫn sáng, nhưng đoạn đường chỗ này lại khá vắng vẻ, cô bạn thường đi về cùng cô hôm nay xin nghỉ, thành ra cô phải đi một mình.

Đèn đường chiếu lên thân hình mảnh mai, nhỏ bé của cô. Bỗng nhiên, giác quan thứ 6 của cô thức tỉnh, cảm giác như có người đang đi ngày phía sau cô. Cô không quay đầu lại, mà bước chân đang đi kia tăng thêm tốc độ.

Như phát giác ra cô đi nhanh hơn, người đi phía sau cô cũng sải bước dài hơn. Cô lo lắng trong lòng, đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng nơi đây cực kỳ vắng vẻ, không có lấy một căn nhà, được bao bọc bởi một rừng cây. Cô thầm than lần này chết thật rồi.

Định chuyển từ đi nhanh sang chạy, nhưng người kia như phát hiện ra ý nghĩ của cô, nhanh chóng bước đến, giữ lấy tay cô, kéo cô vào sau một thân cây to lớn.

Lúc này cô mới nhận ra, không phải chỉ có một người, mà là hai người. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hai người đàn ông, mờ mờ ảo ảo, cô hốt hoảng giãy giụa, nhưng sức của một cô gái sao có thể so với hai người đàn ông cao to kia chứ. Một trong hai tên cất giọng ồm ồm:

“Em gái này thật xinh đẹp, mày thử tưởng tượng xem, lát nữa cô em này sẽ rên rỉ khóc lóc dưới thân chúng ta cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?”

Tên kia khà khà cười:

“Kích thích chứ sao nữa.”

Sau đó hắn dùng ngón tay ma sát nhẹ lên da thịt ở cánh tay cô, tiếp tục nói:

“Sờ thử xem, đúng là mịn màng mà. Lần này đúng là một vụ phải gọi là có sổ hưởng. ha ha nhanh lên, kéo quần áo nó xuống, tao không chịu được rồi.”

Cô vẫn ra sức vùng vẫy, nhưng bốn bàn tay mạnh mẽ kia vẫn thô bạo giữ lấy cô, mặc dù hoảng hốt, lo lắng nhưng cô lại vẫn rất tỉnh táo, cô không rơi một giọt nước mắt nào. Cô nói, giọng nói bình thản mà lạnh lẽo, không chút gấp gáp, trái ngược lại với hoàn cảnh hiện tại:

“Các anh được ai thuê tới? Nếu là tiền tôi có thể cho hai anh nhiều hơn bọn họ.”

Một tên đang cố giữ lấy cánh tay cô, muốn kéo chiếc áo dày cộp trên người cô xuống, nhưng mãi không được, hắn ta cười, điệu cười cực kỳ gian tà:

“Cô em nghĩ chúng tôi ngu sao? Làm việc cho họ, vừa có tiền vừa có mỹ nhân, còn nếu theo lời của cô em, chúng tôi chỉ nhận được tiền, hừ đương nhiên so với tiền tôi càng thích mỹ nhân như hoa như ngọc này hơn.”

Hiện tại tiết trời đã ấm hơn, nhưng đi đường vào ban đêm, trời vẫn se se lạnh, cô liền mặc hai chiếc áo lên, rồi còn khoác thêm một chiếc áo dạ dày cộp bên ngoài, cũng may hôm nay cô còn mặc một chiếc quần lót lông dày chật nữa. Cô cười lạnh trong lòng: Bà đây muốn xem xem các người cởi đống quần áo này xuống như thế nào.

Đầu óc nghĩ cách thoát thân, cơ thể cô cũng không quên giãy giụa. Cô như không biết mệt, lần sau lại mạnh hơn lần trước, khiến cho hai người đàn ông kia cũng thấm mệt.

Một tên đang cởi áo cô bỗng chửi tục một tiếng:

“Con mẹ nó, cởi bằng tay đến bao giờ mới xong, lấy dao ra cắt hết đống đồ này là được.”

Tên kia cũng tức giận nói:

“Đúng rồi, sao mày không nói từ trước? lâu như vậy rồi, to sắp chịu hết nổi rồi đây.”

Tên chửi thề vừa nãy cúi người, lấy một cao dao từ bên eo ra, mỉm cười dâm tục rồi nhìn thẳng vào chiếc áo trên người cô, di chuyển con dao nhỏ sắc bén kia đến gần.

Cô trợn tròn mắt, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của anh, lòng thầm niệm: “Hạ Thiên Vũ, cứu em, cứu em, em sắp không xong rồi.”

Nhưng đúng lúc con dao kia còn cách lớp áo cô khoảng 3cm dừng lại, cô vẫn mở mắt to, nhìn chằm chằm vào nó. Có một bàn tay bỗng xuất hiện, bẻ cổ tay của người kia, khiến con dao trong tay hắn tay rơi xuống đất.

Người kia không nhanh không chậm, đạp vào bụng hai tên đàn ông kia, khiến chúng ngã xuống đất. Nhưng thể lực của hai gã đó đâu phải là trò đùa, chúng nhanh chóng đứng dậy, một tên lấy con dao từ thắt lưng, bước đến, vung con dao về phía người kia. Nhưng hắn vẫn chậm hơn người kia một nhịp, bàn tay của anh, vặn lấy tay hắn ta, đoạt lấy con dao rồi dùng khuỷu tay thúc vào bụng hắn. Tên đó đau đớn ngã xuống.

Tên còn lại thấy thân thủ của người kia, vẻ mặt hoảng sợ, liền chạy đi mất dạng. Tên nằm trên đất thấy đồng đội của mình bỏ chạy, cũng cố nén đau mà đi theo.

Người kia cũng không đuổi theo. Hàn Tiểu Tịch theo dõi loạt hành động xảy ra, nhìn không chớp mắt. Bất chợt, một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm chặt lấy cô, bên mũi thoang thoảng mùi hương hấp dẫn cô, khiến cô bừng tỉnh khỏi chuyện kia.

Anh nhanh chóng nới lỏng vòng tay, cô nhìn anh, đây chẳng phải là bạn trai cô sao, vẫn câu nói đó: anh luôn xuất hiện lúc cô cần nhất.

Anh cất giọng, trong đó chứa đựng sự lo lắng, không chỉ giọng nói, ánh mắt anh cũng tỏa ra nó:

“Xin lỗi, anh đến muộn, khiến em chịu khổ rồi.”

Nghe giọng anh, sống mũi cô cay cay, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Vào hoàn cảnh nguy hiểm như ban nãy, cô vẫn bình tĩnh mà không rơi một giọt nước mắt, không hoảng sợ. Vậy mà chỉ cần nghe giọng anh, ở trong vòng tay anh, cô lại không tự chủ mà khóc.

Anh cúi người, hôn lên gương mặt cô, hôn hết những giọt nước mắt trên má cô. Cô nức nở nói:

“Không… anh không đến muộn… cảm ơn anh đã đến.”

Anh mỉm cười:

“Darling, em thật là ngốc.”