Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 47: Anh ấy đẹp trai hơn bất kỳ người nào ở đây




Hàn Tiểu Tịch nói một hơi, rất liền mạch, căn bản là không để cho người khác nói được câu nào. Cô gái kia sắc mặt ngày càng trở nên khó coi, tức giận nói:

“Cô có biết tôi là ai không? Sao cô dám ăn nói với tôi như vậy?”

Vẻ mặt cô lại lạnh hơn, gì đây, vẫn là dựa vào địa vị của gia đình mà lên mặt người khác à? Cô là cô chán mấy cái thể loại cũ rích này lắm rồi nhé. Môi hơi cong lên, nụ cười lạnh này của cô trông quyến rũ chết người:

“Cô đâu có giới thiệu, sao tôi biết cô là ai được, tôi đâu phải thánh, mà có khi thánh cũng chẳng biết cô là ai. Còn vè ăn nói, tôi nói như vậy quen rồi, có gì đắc tội xin lượng thứ, nhưng mà hình như tôi chưa nói sai gì cả, nên sẽ không xin lỗi đâu.”

Cô gái kia mặt mũi đen sì, quay lại cười lớn với mấy cô bạn phái sau, rồi nói, giọng nói đầy vẻ chế giễu:

“haha, nghe thấy gì không? Cô ta bảo không biết tôi haha.”

“Chắc chắn là mới tới rồi, đại tiểu thư, chị cũng đừng chấp nhất với cô ta nữa.”

“Đúng vậy, suy cho cùng cũng chỉ là trẻ con.”

“…”

Hàn Tiểu Tịch vẫn đang nghe đấy chứ, cô liếc mắt khinh bỉ, giọng nói châm chọc:

“Really? Đại tiểu thư à? Ừm, nhưng xin thứ lỗi, tôi không có hứng thú với thân phận của cô. À tiện đây, tôi xin hỏi, chuyện gì đã khiến đại tiểu thư phải trở thành kẻ vô văn hóa phá hoại bữa trưa của người khác vậy?”

Một cô gái đứng phía sau nói to:

“Nói cô ngu đúng là ngu mà, đây chính là Freya tiểu thư, sinh ra trong gia đình quyền lực, loại người như cô đúng ra là không thể nói chuyện với cô ấy được.”

Hàn Tiểu Tịch gật đầu, nói:

“Vì vậy ban nãy tôi mới cố nói nhiều hơn một chút đó. Nói tôi ngu chi bằng hãy nói cô coi thường người khác, dù sao cô cũng vẫn là cậy thế người khác mới dám lên mặt với tôi. Nếu không…”

Câu còn lại cô không nói, chỉ lắc lắc đầu rồi thở dài. Cô gái được gọi Freya kia lúc này lại nói tiếp:

“Ahri, cô tốt nhất đừng đi ve vãn đàn ông. Đặc biệt là những người đã có bạn gái.”

What? Gì đây? Cô ve vãn đàn ông khi nào? Ai hãy giải thích rõ cho cô đi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Con mẹ nó.” Cô không nhịn được khẽ chửi thầm một câu. Tự dưng bị gán tội ve vãn đàn ông, còn là người đã có bạn gái, nghe như cô là tiểu tam vậy.

“Tôi ve vãn đàn ông hồi nào vậy? Mà người đó là bạn trai cô?”

“Đúng, người bị cô ve vãn đó chính là bạn trai tôi.”

Hàn Tiểu Tịch thờ ơ nói:

“Bạn trai cô thì cô đi mà quản, tôi không ve vãn anh ta, anh ta trông béo tròn cao lùn như nào tôi còn chẳng biết. Hay cô cho tôi xem ảnh anh ta đi.”

Freya ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn đưa một tấm ảnh chụp trong điện thoại cho cô xem. Nhìn người trong hình, cô thề cô không biết là ai, thật sự. Nói về nhan sắc, đúng là quá tầm thường, còn không đẹp trai bằng Phoenix, chứ đừng nói là anh người yêu của cô.

Cô đưa trả điện thoại lại cho Freya, lạnh lùng nói:

“Tôi thật sự không biết anh ta là ai. Nhưng xin hỏi, ai là người nói tôi ve vãn anh ta, nói cho tôi biết, tôi phải khiến kẻ đó nói rõ ràng mới được.”

Freya nghi hoặc, tuy không còn nóng nảy như ban nãy nữa, nhưng thái độ cũng không tốt hơn là bao:

“Cô nói thật?”

Hàn Tiểu Tịch ghét bỏ nhìn cô ta một cái, sau đó cầm điện thoại của mình ra, đưa cho Freya một tấm hình rồi nói:

“Tôi có bạn trai rồi, như cô thấy đó, anh ấy đẹp trai hơn bất kỳ người nào ở đây. Vì vậy soa tôi còn hứng thú và thời gian rảnh rỗi mà đi ve vãn người đã có bạn gái. Tôi không có bệnh.”

Freya nhìn người trong bức ảnh kia, chính là hình chụp ở buổi vũ hội năm lớp 10, khi đó anh và cô đã chụp vài tấm để lưu lại làm kỷ niệm. Trong ảnh, khuôn mặt anh được chụp lấy góc nghiêng, dáng hơi cúi xuống, trên môi còn xuất hiện nét cười, như đang nói chuyện rất vui vẻ với cô gái đi bên cạnh, mà cô gái xinh đẹp đó lại chính là cô.

Vì chụp từ một góc nghiêng nên hành động và tư thế của hai người có hơi mờ ám, nhưng vẫn có thể nhìn ra một cặp đôi rất đẹp.

Freya nhìn tấm hình đó lâu quá, cô cứ cảm giác như sắp bị cướp mất bạn trai thật sự, bèn lấy điện thoại về. Freya nhìn cô, vẻ mặt đã hòa hoãn đi rất nhiều, cô ta tiến gần đến cô, nói nhỏ bên tai cô:

“Lát nữa gặp tôi ở sau trường, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Hàn Tiểu Tịch cũng không biết cô ta định làm gì, nhưng cũng gật đầu chấp nhận. Sau đó, đám người Freya đi khỏi, cô lại tiếp tục ăn cơm, nhưng thực sự rất khó ăn, cô quyết định không ăn nữa, để đến chiều sau khi gặp Freya xong sẽ trở về nấu một bàn ăn thịnh soạn mới được.

Cô đến một quán nước ngồi, gọi một cách trà sữa, rồi mở máy tính lên, đăng nhập QQ rồi nhắn tin cho anh.