Tiếng nhạc du dương kết thúc, nhưng dường như tất cả mọi người vẫn chưa thoát ra khỏi cảnh kinh diễm ban nãy. Sau một vài giây thất thần, tiếng vỗ tay vang lên khắp sảnh chính. Rồi, lại những lời khen, bàn tán:
“Ôi, thấy chưa, nam nữ thần của chúng ta thật đẹp đôi quá mà.”
“Hai người họ cứ như trong chuyện cổ tích bước ra vậy đó.”
“Aaa, mấy người có nhìn thấy không? Ban nãy nam thần của chúng ta cười đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cả nữ thần cũng cười nữa, thật là kinh diễm quá đi a.”
“Ahuhu, tui là tui ghen tị với nhan sắc của nữ thần quá nha. Tui trang điểm mất hai tiếng đồng hồ mà vẫn không bằng nữ thần.”
“…”
Tiếp đó, các cặp đôi thay nhau bước vào chính giữa sân khấu, bước từng bước theo điệu nhạc.
Hàn Tiểu Tịch ngồi cùng anh ở một chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng, từ từ thưởng thức miếng bánh ngọt trên đĩa. Anh không nói gì, không làm gì, chỉ nhìn cô, khiến cô hơi mất tự nhiên.
Cô nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt anh, cười tươi nói:
“Sao đây? Cậu muốn nói gì à?”
Anh cũng cười nhẹ, đưa tay vén lọn tóc xõa trước mặt cô sang, nói:
“Không có gì. Cậu đẹp lắm.”
Cô càng cười tươi hơn, đưa tay xoa xoa má anh:
“A cám ơn. Mình nhận ra nhé, cậu dạo này hay nói những lời như này lắm đó.”
Anh bắt lấy bàn tay cô, đưa đến bên miệng, hôn nhẹ lên, sau đó, nhìn cô với anh mắt dịu dàng:
“Không thích sao?”
Cô bị hành động kia của anh làm cho mặt đỏ tim đập nhanh, cô cúi thấp mặt ngại ngùng rút tay về, lắc lắc đầu. Nhưng chưa kịp đưa tay về, đã bị anh giữ lại, nắm chặt hơn.
Cô ngẩng mặt, lại bắt gặp ánh mắt của vài bạn học khác đang nhìn về phía mình. Cô thấp giọng nói:
“Này, mọi người đang nhìn đấy, đừng như thế.”
Nhưng anh lại nói:
“Kệ họ, muốn nhìn thì để họ nhìn thôi.”
Cô trừng mắt nhìn anh. Anh bị cái trừng mắt này của cô mà bật cười, gương mặt cô vẫn còn đỏ, nay lại đỏ hơn.
Cuối cùng anh cũng buông tay cô ra, nhưng lại dùng chiếc thìa mà cô vừa dùng, lấy một miếng bánh mà cô đang ăn, đưa lên miệng, thưởng thức một cách ngon miệng.
Cô hoàn toàn sững người trước hành động này của anh. Hai má lúc này lại càng đỏ, nổi bật trên làn da trắng như tuyết của cô. Cô ngại ngùng nói:
“Đừng, dơ lắm, mình vừa dùng qua rồi.”
Anh thản nhiên trả lời:
“Có sao không? Ăn rất ngon mà.”
Hàn Tiểu Tịch: “…”
Anh có biết là nói như vậy khiến tim cô đập nhanh lắm không, tâm trí cô lúc này đã bay lơ lửng trên chín tầng mây rồi.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, không để ý đến xung quanh, nên cô cũng không nhận ra, có một ánh mắt đầy ghen ghét vẫn luôn dõi theo cô.
Hàn Đồng Tư đứng ở một góc khuất. Ban nãy, cô ta cùng bạn nhảy trong cuộc bình chọn chỉ đứng ở top 3, top 2 là couple Lục Tuyết Nhi và Hoàng Bạch Phong. Điều này khiến cô ta cực kỳ khó chịu, hôm nay cô ta đã cất công ăn mặc và trang điểm một cách xinh đẹp nhất, tại sao lại vẫn thua Hàn Tiểu Tịch, đã vậy còn bại dưới tay cả một đứa như Lục Tuyết Nhi nữa chứ.
Cô ta đang suy nghĩ, làm cách nào để khiến Hàn Tiểu Tịch bẽ mặt. Một lát sau, khóe miệng cô ta nhếch lên, một nụ cười đầy mưu mô, nham hiểm.
Đợi đến lúc Hạ Thiên Vũ rời khỏi chỗ ngồi, chỉ còn Hàn Tiểu Tịch ngồi ở đó. Cô ta đi đến chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nói:
“Ơ chị gái thân yêu của em, sao hôm nay chị không về nhà vậy, em và mẹ đã cất công mời một chuyên gia stylist về để trang điểm cho chị đó. Thật tiếc quá.”
Hàn Tiểu Tịch nhìn cô ta, nhoẻn miệng cười, một nụ cười chế giễu:
“Vậy là tôi phải cảm ơn rồi nhỉ. Nếu không sẽ lại bị nói là trẻ con không hiểu chuyện, đúng không?”
Cô ta vẫn cười:
“Không không, người một nhà, khách sáo gì chứ chị gái.”
Hàn Tiểu Tịch nhún vai, giọng lạnh đi mấy phần:
“Làm soa bây giờ, tôi không coi cô là người một nhà. À không, tôi không coi cô là người.”
Hàn Đồng Tư có vẻ đã tức hơn, nhưng cô ta vẫn duy trì thái độ bình tĩnh:
“Em cũng đâu cần chị phải công nhận, dù sao ba cũng đã nói như vậy rồi mà. Chị gái thân yêu, sớm muộn gì chị cũng chấp nhận em thôi, vì chị chẳng có cách nào khác.”
Hàn Tiểu Tịch khẽ cười, cô cảm thấy lời nói của Hàn đồng Tư này thật nực cười, cô cảm thấy nư đang nghe một câu chuyện cười rất xàm xí.
“Tôi nói nhé, nếu cô có bệnh, hãy tìm bác sỹ, đừng tìm tôi, tôi không phải bác sỹ thú y.”
Hàn Đồng Tư nghe xong thì tức đỏ mặt, cô ta nói:
“Chị đừng có quá đáng, dù sao em cũng là em gái chị, chị nói như vậy chẳng phải là đang tự sỉ nhục mình sao?”
Cô cười khẩy:
“Tôi đâu có tự sỉ nhục mình, tôi nói rồi, tôi đâu có coi cô là ‘người một nhà’, gì mà em gái chứ, nực cười.”
“Chị… chị…”
“À này…”
Cô nói tiếp:
“Hàn đại tiểu thư của tập đoàn Hàn Thị, cô là đại tiểu thư mà, một con người bình thường như tôi đâu có diễm phúc được làm chị gái cô, đúng không? Là đại tiểu thư cơ đấy. Suy cho cùng cũng chỉ là đồ giả mà thôi.”
Đúng lúc này, Hạ Thiên Vũ quay trở lại, thấy cô đang cười lạnh, lại nhìn bên cạnh cô, Hàn Đồng Tư đang ngồi đó, anh khẽ nhíu mày, bước nhanh đến bên cô, hỏi:
“Sao vậy?”
Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười này rất khác với nụ cười ban nãy trước mặt Hàn Đồng Tư, cô nói:
“Hàng giả đến hỏi nơi khám thú y ấy mà, nhưng mình nói, nếu bệnh thì tìm bác sỹ, đừng tìm mình, mình đâu phải bác sỹ thú ý đâu.”
Cô đứng dậy, đi đến bên anh, thân mật khoác tay anh, nói:
“Mình rất tốt đúng không, mình còn định giới thiệu nới khám uy tín cho ấy. Mà thôi, chắc chủ nhân của nó cũng biết mà, đi thôi đi thôi, ở đây bị ô nhiễm rồi.”
Anh đúng là không nói nổi với cô, ôm eo cô, quay người bước đi, miệng cũng mỉm cười.
Hàn Đồng Tư ngồi đằng sau, nghe cô nói như vậy, hàm răng nghiến chặt lại, hai bàn tay cũng nắm tà váy khiến nó nhăn lại thành vệt. Mắt nhìn theo hai người đang rời đi, đầy sát khí.