Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 27: Vũ hội - 2




Hàn Tiểu Tịch bước xuống xe, khoác tay Hạ Thiên Vũ, cùng đi vào phía bên trong. Dưới ánh đèn sáng, gương mặt hai người lạnh lùng, đầy vẻ cao lãnh, tuy nhiên, khi quay sang nhìn nhau, ánh mắt anh lại trở nên dịu dàng, ấm áp hơn, còn cô, thi thoảng liền nhoẻn miệng cười, một nụ cười cực kỳ xinh đẹp,

Và nụ cười đó của cô khiến mọi người ngạc nhiên, cô rất ít khi cười, hơn nữa cô bây giờ còn trang điểm, rồi cười, đúng là thực sự rất đẹp.

Hai người một nam một nữ tiến vào sảnh chính, như một cô công chúa và chàng hoàng tử đang sánh bước cùng trong bước ra từ trong một câu chuyện cổ tích nào đó.

Có nhiều người, không chỉ fan couple của anh và cô đều lấy điện thoại ra, nhanh tay chụp lại vài bức hình này. Sau khi cả hai người đi vào sảnh chính rồi, tất cả mọi người như bừng tỉnh lại sau giây phút đẹp đẽ kia, họ xuýt xoa kêu lên:

“Ôi trời ơi! Sao nữ thần của chúng ta lại có thể xinh đẹp như vậy chứ? Cô ấy chỉ tráng điểm cực kỳ nhạt thôi ấy.”

“Aaa… mẹ ơi! Nam thần của tui đẹp trai quá! Ôi! Trông trưởng thành quá a…”

“Hey! Các cậu có thấy hai người họ đẹp đôi quá không?”

“Aa, có chứ có chứ, hâm mộ chết đi được. Thế mà trước đây tui có mắt không tròng, lại đi nói mấy bạn fans couple kia ảo tưởng chứ. Tui từ giây phút này sẽ trở thành fans couple chân chính của hai người họ.”

“Nhan sắc của hai người họ thật nghịch thiên quá a. Ghen tị quá đi mất.”

“…”

Sau đó, những tiếng bàn tán khác vẫn vang lên. Nhưng đó mới là ngoài cửa của sảnh chính thôi, bên trong, cũng náo nhiệt không kém.

Nhan sắc và sức ảnh hưởng của Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ quá lớn đến buổi vũ hội. Khó khăn lắm, các thầy cô mới có thể khiến các bạn học yên lặng hơn để bắt đầu chương trình.

Sau khi thầy hiệu trưởng tuyên bố vũ hội bắt đầu. Một tràng vỗ tay dài vang lên khắp căn phòng rộng lớn.

Tiếp đó chính là phần được mong chờ và chào đón nhất, đó là khiêu vũ.

Cặp đôi nhảy đầu tiên sẽ được mọi người bình chọn, hai người này phải vừa có tài vừa có sắc. Mà số phiếu bình chọn cũng phải là cao nhất. Đây cũng được coi là giải thưởng khá quan trọng về phần nghệ thuật trong nhà trường, tương đương với cặp đôi đẹp nhất đêm vũ hội.

Hoàng Bạch Phong đêm nay đi cùng với Lục Tuyết Nhi. Khi vừa nhìn thấy hai bọn họ, Hàn Tiểu Tịch ngạc nhiên, sau đó dùng ánh mắt dò xét nhìn Hoàng Bạch Phong. Cô hỏi:

"Này, sao cậu lại đi cùng Tiểu Tuyết? Đừng nói với tôi là không có ai đi cùng cậu đấy nhé. "

Hoàng Bạch Phong lườm cô nói:

"Tiểu Tiểu Tịch à, cậu cướp người tình của tôi thì tôi sẽ cướp bạn thân của cậu. Như vậy mới công bằng. "

Lần này lại đến lượt cô lườm cậu. Cô dùng cánh tay không cầm gì kia cầm lấy tay của Lục Tuyết Nhi, sau đó dùng vẻ mặt thành khẩn khuyên nhủ:

"Tiểu Tuyết, nghe mình đi, tránh xa cậu ta ra, cậu ta không tốt như cậu tưởng đâu. Con người này nhan sắc tầm thường, tư duy tầm thường, nhân cách tầm thường... đó, chẳng gió gì tốt đâu, cẩn thận không có ngày cậu bị lừa đấy. "

Hoàng Bạch Phong nghe một tràng nói xấu ngay trước mặt mình, tức đến muốn hộc máu, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Hạ Thiên Vũ, ai oán nói:

"Cậu hãy quản Tiểu Tịch nhà cậu đi, đừng ngáng đường tôi nữa, khó khăn lắm tôi mới quên được cậu đó. "

Hạ Thiên Vũ dường như cũng rất vui vẻ, anh nhìn cô với ánh mắt đầy bao che, anh nhẹ nhàng nói:

"Tiểu Tịch nhà tôi muốn ngáng chân cậu thì sao? Cô ấy làm gì cũng đúng. "

Hàn Tiểu Tịch đỏ mặt, gì đây, sao lại nói như vậy chứ. Cô nhìn anh, khẽ nói:

"Ai là Tiểu Tịch nhà cậu chứ? "

Anh không nói gì, chỉ cười nhẹ. Hoàng Bạch Phong và Lục Tuyết Nhi chứng kiến một màn trai đưa gái đẩu trước mắt. Cậu ta quay sang nói với Lục Tuyết Nhi:

"Chúng ta đi thôi, ở đây làm bóng đèn sáng quá rồi."

Lục Tuyết Nhi thở dài:

"Haiz. Mình sắp mất Tiểu Tịch thật rồi. "

Sau đó hai người nắm tay nhau, bước đi.

Trong lúc bốn người họ trò chuyện, thì việc bình chọn cho cắt đôi nhảy đầu tiên cũng đã hoàn thành.

Không ngoài dự đoán, cặp đôi có sắc có tài này là Hạ Thiên Vũ và Hàn Tiểu Tịch. Khi kết quả được công bố, tất cả mọi người đều vui vẻ vỗ tay, còn có tiếng bước hét kích động.

Anh đứng dậy lịch lãm đưa tay ra, hơi cúi người xuống trước cô, cất giọng trầm:

"May I? "

Cô mỉm cười đặt bàn tay thon trắng vào lòng bàn tay to lớn của anh. Hai người cùng tiến bước vào giữa sảnh.

Hai người họ nhảy một điệu waltz. Dưới ánh sáng của những chiếc đèn xinh đẹp và chiếc đèn chùm pha lê lớn giữa sảnh. Hai người họ đứng khiêu vũ một cách thuần thục. Gương mặt cô và anh đều không còn vẻ lạnh lùng nữa, mà lúc này trên khuôn mặt cô, xuất hiện một nụ cười xuất phát từ trong tim, còn anh khóe miệng cũng nghếch lên, vẻ mặt đầy sự sủng nịnh.

Hai người họ uyển chuyển từng bước một. Mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người chỉ có đối phương, không chứa một ai khác.