Bạch Hiểu Nhiên thoáng sững sờ, nhưng ngay lập tức nở nụ cười, nhìn về phía Hạ Thiên Vũ, nói:
“Nói là quá khứ, tôi vẫn nợ cô một lời xin lỗi. Nhưng tôi không nói được, bởi vì lòng tự tôn của tôi rất lớn. Lần này tôi muốn hợp tác với Hàn thị là thật lòng vừa ý với điều kiện mà bên cô đưa ra, không hề có ý khác. Hơn nữa, tôi cũng không nhận mình là người công tư phân minh, nhưng với cô, chúng ta dường như cũng không quá thân thiết để tôi làm trái với nguyên tắc của mình.”
Hàn Tiểu Tịch nghe xong, trầm tư suy nghĩ, sau đó lịch sự gật đầu, khóe môi hơi nâng lên:
“Được rồi, Bạch tổng, cô nói đúng. Sáng mai tôi sẽ gửi lại bản hợp đồng được chỉnh sửa theo ý của cô, chiều mai chúng ta sẽ ký kết nếu cô đã vừa ý. Còn chuyện quá khứ, tôi vẫn nên nói một câu, tôi chưa tha thứ cho cô, nhưng tôi cũng sẽ không nhớ đến nó nữa.”
Dứt lời, cô đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy trên người mình, khoác tay Hạ thiên Vũ đi ra ngoài, đến cửa, cô quay người lại, nở nụ cười chuyên nghiệp:
“Bạch tổng, tôi đợi cô ở bữa tiệc.”
Coi như là khúc mắc quá khứ được giải quyết rồi, nụ cười trên môi Bạch Hiểu Nhiên càng đậm hơn, cô có vẻ không kiềm chế được tâm tình, ôm chầm lấy Grey ngu ngu ngơ ngơ ngồi bên cạnh, im lên má trái của anh một dấu son đỏ hồng, đôi mắt hồ ly cong lên, đôi môi đỏ mọng tìm đến môi của Grey, hôn sâu.
***
Ngày hôm sau, Hàn Tiểu Tịch dậy từ sớm, không kịp ăn sáng mà lái xe tới công ty luôn. Khi Hạ thiên Vũ xuống phòng ăn thì cô đã mất dạng khỏi căn nhà rồi.
Anh nhíu mày, nói dì Lâm gói đồ ăn sáng vào một chiếc hộp. Ngồi ăn nhanh nhanh chóng chóng, Hạ Thiên Vũ cầm hộp đồ ăn, lái xe nghe lời anh đi tới trụ sở chính của tập đoàn Hàn thị.
Hạ thiên Vũ cũng chẳng kiêng dè gì ánh mắt kinh ngạc của nhân viên công ty, đến quầy lễ tân, nói muốn gặp Hàn tổng. Nữ nhân viên nhanh chóng gọi đến phòng trợ lý giám đốc là trợ lý Lạc, nói rằng Hạ tổng của tập đoàn Tịch Vũ tìm gặp Hàn tổng.
Trợ lý Lạc nghe xong thì tay cầm ống nghe hơi run run, nối máy tới văn phòng tổng giám đốc, nói sự tình dưới sảnh chính của công ty cho cô nghe.
Hàn Tiểu Tịch đang vùi đầu vào các văn kiện lớn nhỏ, nghe trợ lý Lạc nói, mí mắt cô giật giật, khóe môi run rẩy. Lúc này bụng sôi lên, nhắc cô nhớ ra sáng nay cô chưa kịp ăn sáng đã tới công ty.
Hít một hơi thật sâu, cô nhắn cho Hạ Thiên Vũ một tin nhắn.
Hạ phu nhân: [Anh tới công ty em làm gì?”]
Hạ tiên sinh: [Tới đưa đồ ăn sáng, tiểu tình nhân của anh không thể bị đói được.]
Khóe môi cô giật giật, nhanh chóng quảng công việc ra sau đầu, đi thang máy xuống tầng một. Đại sảnh của công ty đều rầm rì tiếng bàn tán, cô đi tới tươi cười với Hạ Thiên Vũ, chào hỏi:
“Hạ tiên sinh, anh mang đồ ăn sáng tới cho em rồi à? Cảm ơn nhé! Lần sau thuận đường thì tiếp tục phát huy nhé.”
Nghe cô không gọi mình là Hạ tổng, khóe môi anh hơi cong lên, đưa hộp đồ ăn trong tay cho cô, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, hạ thấp giọng vừa đủ để hai người nghe thấy:
“Hạ phu nhân, lần sau mà còn bỏ bữa sáng để tiểu tình nhân của anh đói, anh sẽ tính sổ với em.”
Hàn Tiểu Tịch cười cười một tiếng, vừa nói vừa bước giật lùi ra sai, giơ tay chào chào:
“Em làm việc tiếp, anh đi cẩn thận.”
Sau ngày hôm ấy, trên hot search liền xuất hiện hastag #Hàn Hạ couple#
Lượt theo dõi weibo của cả hai người đều tăng lên nhanh chóng, đại đa số nhân viên trong tập đoàn Hàn thị và Tịch Vũ nháy mắt trở thành nhưng con người ‘ship thuyền Tịch Vũ’ rồi lại có người phát hiện ra Tịch trong Tịch Vũ là tên của tổng giám đốc Hàn thị, còn chữ Vũ đương nhiên trong Hạ Thiên Vũ rồi.
Nhưng hai người cũng không hoạt động trong giới giải trí, vậy nên cũng không quá ồn ào, nếu nói hồn ào, thì phải là giới thương trường.
Ai nói hai người này giá trị nhan sắc cao như vậy cơ chứ? Một số hình ảnh tham dự những bữa tiệc xã giao cũng bị đào lại. vài bức ảnh khi còn nhỏ của anh và cô cũng bị gọi tên. Đặt ra nghi vấn họ là thanh mai trúc mã. Sau đó, lại tìm hiểu được Hạ gia và Hàn gia chỉ cách nhau một hàng rào thấp nửa người. Vậy là tin đồn này càng thêm tính chân thưc, đồng nghĩa với việc thuyền Tịch Vũ càng đông shiper hơn.
***
Buổi ký kết hợp đồng diễn ra rất thuận lợi, ngày khởi công cũng đã chọn xong. Việc này đối với Hàn Tiểu Tịch là một sự thật khẳng định thực lực của cô, giúp cô được người khác công nhận. Đối với Hàn thị là một nền móng để vực dậy khỏi những ngày kinh tế sa sút, một bước tiến đầu tiên để trở về thời kỳ hoàng kim.
Và, cuối cùng, Hàn Tiểu Tịch cũng cho Hạ tiên sinh nhà mình một danh phận rồi.