Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 137




Hạ Thiên Vũ ôm lấy cô, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mặt ngập tràn vẻ yêu chiều cùng sủng nịnh. Hàn Tiểu Tịch nhìn khuôn mặt mê người kia, lại không kìm lòng được mà hôn thêm một cái nữa.

“Được rồi, đi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm.”

“Vâng.”

Cô ngoan ngoãn đi vào bên trong, chào dì Lâm cùng bác Lâm một tiếng, sau đó vào phòng ngủ thay quần áo.

“Tiểu Tịch, tới ăn cơm đi.”

Vừa đi đến phòng ăn, dì Lâm đã gọi cô. Ngồi vào bàn, cả căn nhà như chìm vào không gian yên tĩnh. Đây là thói quen của anh và cô. Trước đây ở Hàn gia, vợ chồng bác Lâm cũng đã quen với việc im lặng như vậy. Trong bữa ăn không nói chuyện, không phát ra tiếng động, đó là nhưng gì mà Triệu Nguyệt ảnh đã dạy cô, khi cô vừa có ý thức. Nhưng chưa kịp thực hiện được, bà đã rời bỏ cô, cũng từ đó, cô luôn cố nhớ lại những gì mẹ dặn mà nghe theo.

Bữa tối rất nhanh đã xong, chuyện dọn dẹp này dì Lâm là người phụ trách, cô vốn định sẽ giúp bà ấy làm nhưng lại bị từ chối, bà nói cô cần phải chú tâm vào học hành, sau này ổn định rồi thì có muốn làm những chuyện này bà cũng chẳng tranh.

Hàn Tiểu Tịch theo Hạ Thiên Vũ vào thư phòng. Trong này đã được đặt thêm một chiếc bàn làm việc gỗ mới, bên trên bày đầy đủ đồ dùng, sách vở của cô, còn có cả một khung ảnh thời còn học cao trung nữa.

“Em vừa ý không?”

Hạ Thiên Vũ hỏi cô, giọng nói ngay sát bên vành tai cô. Ngay từ khi bước vào, nhìn thấy bàn học của mình được bày cạnh chiếc của anh, lại thêm trang bị đầy đủ như vậy, thêm cả tấm hình kia nữa, trong lòng cô đã ngập tràn dòng nước ngọt ngào rồi. Mỉm cười nhìn anh, cô gật đầu.

“Em thích lắm.”

“Thích là tốt rồi.”

Dừng một chút, anh nói tiếp.

“Chúng ta nói chuyện một chút nhé?”

“Vâng.”

Ngồi xuống ghế sofa ở giữa phòng, anh ôm cô vào lòng, để cô tựa đầu lên vai mình, bàn tay mân mê ngón tay búp măng trắng trẻo của cô. Một lúc sau mới lên tiếng.

“Tịch Vũ đang đối đầu với Hàn thị.”

Giọng nói của anh trầm ấm, dịu dàng, như dòng nước mùa xuân uyển chuyển chảy vào tai cô. Hàn Tiểu Tịch cũng chỉ thoáng bất ngờ, sau đó hơi ngẩng đầu lên, nhưng ở vị trí này cũng chỉ nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của anh. Cô như bị mê hoặc, cất giọng khàn khàn.

“Ừm, thế nào rồi.”

Anh vẫn không dừng hành động nghịch tay cô, mở miệng giải thích.

“Chúng ta đấu thầu một sự án, đây là mảnh đất có phong thủy, lại thêm vị trí cực kỳ tốt, nằm ở vùng ngoại ô thành phố A, nếu có thể thì anh sẽ xây dựng một khu nghỉ dưỡng ở đó. Bởi vì, nơi ấy có một mạch suối nước nóng thiên nhiên, mà suối nước nóng thiên nhiên hiện giờ rất hiếm. Hơn nữa, công dụng lại vô cùng tốt.”

Cô đương nhiên có thể hiểu, dự án này quả thực rất quan trọng, nếu có thể thực hiện được kế hoạch này, khai thác được nguồn tài nguyên kia, như vậy chẳng phải là quá tốt hay sao?

“Vậy ngày đấu thầu là khi nào?”

“Sáng ngày kia.”

“A. Vậy có chuyện gì sao?”

Hạ Thiên Vũ cúi xuống nhìn cô.

“Hàn thị... anh muốn nghe ý kiến của em.”

“À...”

Cô ngừng khoảng vài giây, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh cứ làm như bình thường đi, không cần để ý đến em đâu.”

“Nhưng...”

“Từ từ, để em nói hết đã.”

“Ừm.”

Thở dài một hơi, cô lại tiếp tục.

“Thật ra, em đã không còn là Hàn đại tiểu thư của Hàn gia từ 4 năm trước rồi. Ba em... ông ấy cũng đâu còn quan tâm đến em sống hay chết, tính mạng, sự an toàn, hay hạnh phúc của em, ông ấy đều không cần biết đến. Vậy thì, em cũng chẳng cần quan tâm đến lợi ích của Hàn thị làm gì. Hiện tại em là phu nhân tập đoàn Tịch Vũ, thiếu phu nhân của Hạ thị, có lẽ chẳng còn dính dáng gì đến Hàn thị nữa rồi.”

Sau đó, cô lại leo lên, ngồi trên hai chân anh, mặt đối mặt với anh, hai tay chống vào hông, ánh mắt tự cao tự đại từ trên cao nhìn xuống.

“À không, em có hẳn 5% cổ phần ở đó cơ mà. Nhưng mà không sao, ở Tịch Vũ em vẫn nhiều cổ phần hơn, Tịch Vũ có thể thắng vụ đấu thầu lần này, kiếm ra nhiều tiền hơn, vậy chẳng phải em sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn sao.”

Tiếp đó, lại cúi xuống, ghé sát tai anh, hơi thở ấm nóng, thơm tho lại có phần nhẹ nhàng, quyến rũ phả lên da thịt anh.

“Hơn nữa, so với người không cần em, em lại càng thích chồng em thành công hơn.”

“A! Anh làm gì vậy? Bỏ em xuống!”

Hạ Thiên Vũ bỗng nắm lấy eo cô, vắt cô qua vai mình, ôm lấy cô đứng dậy, hướng cửa phòng ngủ mà đi tới. Hàn Tiểu Tịch hét toáng lên, dọa cả dì Lâm đang ở phòng bếp phải chạy ra xem, nhưng lại thấy một màn kia, cười gượng rồi quay trở về chỗ cũ.

“Darling, hôm nay anh sẽ thưởng cho em, vì sự hiểu chuyện của em. Ngoan ngoãn hưởng thụ đi.”

Giọng nói của Hạ Thiên Vũ mang theo chút lưu manh mà mờ ám, lại có phần dụ hoặc. Cô cố thoát ra khỏi nhưng vòng tay rắn chắc kia, nhưng sao có thể để cô được như ý.

“Không! Em không cần! Em rất mệt, không muốn!”

Đặt cô lên giường, anh nhanh chóng phủ thân hình cao lớn của mình lên cơ thể mềm mại của cô, mỉm cười mờ ám.

“Anh là người động, em chỉ cần nằm đó thôi, anh sẽ phục vụ em.”

“Không... ưm...”

Không để cô có cơ hội mở lời, anh nhanh chóng phủ môi mình xuống, nuốt hết sự bất mãn, cũng đem hết sự từ chối của cô từng chút từng chút một bỏ đi, để cô dần chìm vào dục vọng ngọt ngào.

Hàn Tiểu Tịch chẳng bao giờ có thể chống lại những nụ hôn mãnh liệt mà dịu dàng mà anh mang tới. Lại cùng với anh một trận cuồng loạn. Chỉ là thời gian hơi lâu một chút. Đến tận nửa đêm, cô mới dùng chút sức lực cuối cùng đạp cái người đang nằm phủ trên cơ thể của mình xuống, giọng nói sau cuộc hoan ái vì rên rỉ quá nhiều mà trở nên khàn khàn.

“Anh tắm cho em.”

Hạ Thiên Vũ sau khi được thỏa mãn về thể xác, tinh thần cũng vì thế mà thư thái, thoải mái. Ôm lấy thân thể vẫn còn đang run rẩy của cô, tắm rửa qua một chút rồi đặt cô trở lại giường. Nhưng lần này đến váy ngủ cũng không mặc cho cô, cứ thế hai cơ thể trần truồng không một mảnh vải che thân nào dán sát vào nhau, lại cùng chìm vào giấc mộng đẹp đẽ. Hàn Tiểu Tịch quá mệt mỏi, mà không mặc đồ cũng khiến cho da thịt cô thoải mái không ít, vì vậy cũng mặc anh muốn làm gì thì làm, nhanh chóng vùi mặt vào lồng ngực ấm áp quen thuộc kia, chìm vào giấc ngủ.