Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 131




Hàn Tiểu Tịch thay một chiếc áo sơ mi trắng, cùng một chiếc quần jeans màu đen đơn giản. Mái tóc dài được cột cao lên tùy ý, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, cô cầm lấy túi xách, đi đến bên cửa, thay một đôi giày màu trắng, rồi nói với dì Lâm:

“Dì Lâm, trưa nay con sẽ nấu cơm, dì giúp con mua một vài thực phẩm nhé?”

“Được rồi, con muốn làm món gì?”

Vừa buộc dây giày, suy nghĩ một chút rồi cô trả lời:

“Mấy món đơn giản thôi ạ, dì cứ theo khẩu vị của Thiên Vũ ấy. Làm phiền dì rồi!”

“Không phiền, không phiền, con cứ đi làm việc đi, dì sẽ lo chuyện này.”

“Vâng dì, con đi đây ạ.”

Trợ lý Lạc từ chối vào trong nhà chờ cô, thế nên, khi cô bước ra, cậu ấy thoáng ngơ ngác mất mấy giây, cậu không tin rằng đây chính là phu nhân tập đoàn, trông Hàn Tiểu Tịch chẳng khác nào nữ sinh cao trung cả.

“Cô đúng là chị Tiểu Tịch sao?”

Hỏi xong câu này cậu cũng tự cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Hàn Tiểu Tịch phì cười, cậu bé này cũng đáng yêu quá rồi.

“Tôi không có em gái.”

“À…”

“Chúng ta đi được rồi.”

Trợ lý Lạc mở cửa xe để cô ngồi lên, lại lịch thiệp đóng cửa lại, sau đó vòng sang bên ghế lái, nhấn ga phóng đi.

Trên xe, trợ lý Lạc đưa những thủ tục nhập học cho cô xem, thì ra Hạ Thiên Vũ đã an bài mọi thứ xong xuôi rồi, cô hiện tại chỉ cần đến để làm quen với môi trường học tập của học kỳ sắp tới thôi.

Đại học C cũng là một trong những trường đại học hàng đầu ở thành phố A, Hạ Thiên Vũ trước đây có ý định để cô tiếp tục theo học ở bên Pháp, nhưng cô lại không đồng ý, bây giờ qua đó, lại phải xa anh đến nhưng 5 tháng, cô sợ mình không chịu được cảm giác nhung nhớ.

Hàn Tiểu Tịch bước xuống xe, thu về không ít ánh mắt của những người xung quanh. Cũng may, sinh viên ở đây không hay quan tâm đến tin tức thương trường, độ tuổi thanh xuân này, ngoài học tập ra, có lẽ điều đáng để tâm nhất sẽ là yêu đương. Còn mấy cái tin về chính trị hay kinh tế kia, chắc chỉ có ông xã nhà cô mới để ý đến.

Chính vì vậy mà cũng chẳng có ai nhận ra trợ lý Lạc thường xuất hiện bên cạnh tổng giám đốc của tập đoàn Tịch Vũ. Phải đến sau này, khi bắt đầu làm việc trong Tịch Vũ cô mới biết rằng, trợ lý Lạc này quả thực không tầm thường. năng lực làm việc khiến người ta phải ganh tị, học thức cao, cũng là một tinh anh trong tinh anh. Thêm cả việc thường xuyên xuất hiện trên các bài báo liên quan tới Tịch Vũ, bởi vì Hạ Thiên Vũ không muốn lộ diện. Một năm anh chỉ chấp nhận phỏng vấn một đến hai lần, nhưng mỗi lần như vậy, tòa soạn đó sẽ thu về không ít lợi nhuận, bởi vì, sức ảnh hưởng của anh đối với mọi người còn hơn cả những minh tinh nổi tiếng.

Sau khi gặp hiệu trưởng, cô nhờ một vị học muội đứng ở gần đó dẫn đi tham quan trường. Vị học muội này cũng thật đáng yêu, cảm thấy chị gái này quả thực xinh đẹp động lòng người, mặc dù tính hướng của chính mình là thẳng, nhưng được mĩ nữ nhờ vả, đương nhiên sẽ không từ chối.

Loanh quanh ở đại học C một lúc, cô phải trở về nhà để nấu cơm. Trợ lý Lạc cũng bị cô giữ lại, nói rằng muốn làm xong cơm sẽ đến công ti, mà cô chưa có bằng lái, không thể tự mình tới công ti được. Phu nhân đã nói vậy, đương nhiên không thể không ở lại.

Dưới sự giúp đỡ của dì Lâm, Hàn Tiểu Tịch cũng đánh vật xong với bếp núc. Khó khăn một chút, bởi vì đã lâu rồi cô không có động tới nó, nhưng mùi vị thức ăn quả thực rất ngon. Dì Lâm là ai chứ? Là người nấu ăn còn ngon hơn cả nhà hàng đó.

Sắp đồ ăn vào một hộp cơm, định sẽ giữ trợ lý Lạc lại để ăn cùng, nhưng giữa chừng, cậu lại có việc đột xuất, không thể không rời đi.

Hàn Tiểu Tịch đành phải cầm theo hộp cơm, gọi một chiếc taxi rồi nói tên tập đoàn Tịch Vũ. Chẳng tới nửa tiếng, cô đã đứng dưới tòa nhà của Tịch Vũ.

Cái tên công ty này, cô thật sự muốn cười vào mặt Hạ Thiên Vũ, không ngờ một người như anh lại có thể nghĩ ra cách lấy tên anh và tên cô ghép lại với nhau. Mà hai chữ này lại có một cái nghĩ cũng hơi gây cười. Tịch trong màn đêm, Vũ trong cơn mưa, cơn mưa trong đêm… trời ạ, buồn cười quá.

Cô đi tới quầy lễ tân, cô gái này cũng khá xinh đẹp, thấy cô nói muốn gặp tổng giám đốc, nụ cười trên môi liền tắt đi, ánh mắt quét trên người cô, như muốn nhìn thấu cô. Hàn Tiểu Tịch hơi dị ứng với kiểu ánh mắt như vậy.

“Xin lỗi, em gái này, chị biết em cũng hâm mộ Hạ tổng, nhưng không phải em muốn là có gặp được. Thôi về nhà đi, mẹ đang chờ về ăn cơm kìa.”

Hàn Tiểu Tịch giở khóc giở cười. Nhìn lại một thân áo sơ mi cùng quần đen, thật giống như sinh viên vừa đi học về. Không trách được cô bé lễ tân này.

“Không thể gặp một chút được sao?”

“Không được.”

Thái độ cực kỳ cứng rắn. Nhưng thấy như vậy, cô cũng yên tâm hơn một chút, người lạ đều không gặp được anh, cô cũng bớt phần lo lắng.

Ôm hộp cơm vào lòng, cô lấy điện thoại ra, cô gửi cho anh một tin nhắn. Sau đó thảnh thơi ngồi đọc báo.

Không tới năm phút sau, cửa thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc mở ra, Hạ Thiên Vũ một thân tây trang đi tới. Chưa kịp nói gì thì cô đã chạy tới trước mặt, ngọt ngào gọi một tiếng:

“Anh trai, làm phiền anh xuống đón em rồi. Em mang cơm đến cho anh đấy, chúng ta lên phòng ăn được không?”

Anh… anh trai? Bây giờ anh mới biết cô vợ nhỏ của mình có sở thích đóng vai nhân vật đó.

Tất cả nhân viên ở sảnh đều dừng hết mọi hành động lại, nghe đồn Hạ tổng là con một, lại thêm một cô em gái từ khi nào vậy? Nhưng cũng chẳng có ai chú ý tới chiếc nhẫn ở ngón áp út của cô, nếu không, sợ là ai ai cũng nghĩ hai vợ chồng này đang chơi trò chơi tình thú mất.