Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 122




Sáng sớm ngày hôm sau, cô vẫn đang nửa tỉnh nửa mê trong vòng tay ấm áp của anh thì tiếng chuông điện thoại lại phá tan giấc ngủ của cô. Anh xoay người, cầm điện thoại lên, sau đó nhận máy, tay vẫn không rời khỏi eo cô.

Đầu dây bên kia nói gì đó, vì cô chưa tỉnh ngủ nên không để ý tới. Chỉ nghe thấy anh nói rằng:

“Ngay bây giờ? Được.”

Sau đó liền tắt máy. Anh quay người lại, ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi nói:

“Chúng ta phải tới bệnh viện. Bà ấy, sắp không qua được rồi.”

Không cần phải nói rõ ‘bà ấy’ ở đây là ai thì trong lòng cô cũng biết rõ. Anh vừa dứt lời, cô liền kích động ngồi bật dây, lần sờ chiếc dây buộc tóc, cố định tóc lên rồi đi vào nhà vệ sinh.

Cả hai làm vệ sinh cá nhân xong thì anh thay quần áo cho cô, tiếp đó, tự lấy xe trong gara rồi lái luôn tới bệnh viện.

Bây giờ vẫn còn sớm, người tới khám bệnh cũng chưa đông, bệnh nhân nội trú vẫn chưa dậy hết. Trên hành lang chỉ có vài bác sỹ đi qua đi lại. Hạ Thiên Vũ ôm vai cô, đưa cô tới trước cửa phòng cấp cứu.

Vừa đến nơi, Hàn Tiểu Tịch liền nghe thấy tiếng khóc của Tô Tịch Nhiễm, rất nhỏ, rất khẽ, có lẽ chỉ là những giọt nước mắt thầm lặng mà thôi. Cô giơ tay ra, giọng nói nhẹ nhàng:

“Nhiễm Nhiễm, chị ôm em.”

Con bé ngay lập tức chạy tới, ôm lấy eo cô, như tìm được một chỗ dựa, nó bắt đầu khóc lớn hơn. Hàn Tiểu Tịch dù sao cũng chỉ là một cô gái 24 tuổi, không có kinh nghiệm về trẻ con, chỉ biết vuốt theo sống lưng, động tác dịu dàng như khi anh dỗ dành cô, nhẹ giọng an ủi:

“Đừng khóc, mẹ sẽ không sao, mẹ của Nhiễm Nhiễm sẽ không sao đâu. Nín đi, đừng khóc. Ngoan, Nhiễm Nhiễm ngoan thì mẹ mới ở với Nhiễm Nhiễm. Con gái khóc sẽ không xinh đẹp, mà mẹ của Nhiễm Nhiễm lúc nào cũng mong Nhiễm Nhiễm xinh đẹp, đúng không? Đừng khóc nhé?”

Tô Lăng đứng cách đó không xa, nhìn em gái khóc không ra hơi, nước mắt cũng muốn trào ra. Nhưng thân là anh trai, đâu thể khóc trước mặt em gái được? Những lúc như này, cậu phải trở thành người mà em gái cậu có thể dựa dẫm, có thể bảo vệ em gái.

Hạ Thiên Vũ ra dấu tay, ý muốn Tô Lăng ra ngoài cùng mình. Tô Lăng khẽ gật đầu, nhìn lại Tô Tịch Nhiễm, sau đó quay lưng đi theo anh.

“Tô Lăng, mẹ em có thể không qua được.”

Câu nói không một chút kiêng dè nào, như một con dao cứa lên trái tim Tô Lăng. Thế nhưng cậu bé lại rất điềm tĩnh mà trả lời:

“Em biết.”

“Mẹ em có nguyện vọng muốn em ra nước ngoài du học. Với học lực của em, anh nghĩ em có thể thực hiện điều này.”

“Cảm ơn anh.”

“Vậy em có muốn ra nước ngoài?”

“Em nghĩ bây giờ Tiểu Nhiễm cần em, em chưa thể để con bé ở đây được. Có thể để đến khi học xong cao trung em mới đi được không?”

Hạ Thiên Vũ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, vỗ lên vai Tô Lăng vài cái rồi nói:

“Anh hi vọng em sẽ là một chàng trai tốt.”

“Em cũng hi vọng là vậy.”

Hạ Thiên Vũ định quay trở lại phía Hàn Tiểu Tịch, Tô Lăng liền nói:

“Anh, chị em cảm ơn hai người.”

“Không có gì, anh mới là người cần phải cảm ơn mẹ em.”

Khi quay lại, Tô Tịch Nhiễm vì khóc mệt quá mà ngủ luôn rồi, Hàn Tiểu Tịch ngồi trên băng ghế chờ ôm con bé vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc ngắn của nó. Tự cảm thán rằng, Tô Tịch Nhiễm gầy, thật sự rất gầy. Tương lai cô phải nuôi mập mới được.

Ban nãy là Bạch Doanh Trần gọi cho anh, hiện tại, anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật. Nếu như xảy ra tình trạng xấu nhất, nguy hiểm đến tính mạng, họ sẽ lập tức tiến hành cuộc phẫu thuật mắt cho cô.

Chính vì vậy mà trong lòng cô hết sức lo lắng, cô chỉ mong, mẹ Tô có thể bình an vượt qua, mắt cô nhìn thấy lâu hơn một chút cũng không sao, dù gì thì cô cũng đã dần thích nghi với bóng tối rồi.

Thế nhưng, ông trời lại trêu ngươi cô, trêu ngươi số phận mẹ Tô, trêu ngươi số phận anh em Tô Lăng. Một thông báo, như đã phán quyết rằng, sinh mệnh của mẹ Tô đã chấm dứt. Người mẹ giàu lòng hy sinh cuối cùng cũng không còn kiên cường để ở cùng với hai đứa con của bà ấy nữa rồi.

Hàn Tiểu Tịch được đưa vào phòng phẫu thuật. Phương án thứ hai được lựa chọn, sẽ trực tiếp tiến hành phẫu thuật mắt cho cô. Hạ Thiên Vũ nhờ một bác sỹ đưa Tô Tịch Nhiễm đang say ngủ trở về một phòng bệnh để nghỉ, còn Tô Lăng vẫn ngồi ngoài băng ghế chờ, cậu cũng sót ruột hơn ai hết.

Anh lấy điện thoại, gọi cho Hàn lão gia và Diệp Linh Hồng, nói rằng cô đã vào phòng phẫu thuật, anh mong Diệp Linh Hồng có thể tới, bởi vì một số chuyện như chăm sóc người bệnh, anh không rành.

Diệp Linh Hồng nghe xong, liền trực tiếp hủy bỏ cuộc phỏng vấn, rời lịch ra mắt thiết kế ra sau, lập tức đặt vé máy bay, trở về thành phố A.

Hàn lão gia thì tuổi đã cao, có muốn tới cũng không thể nhanh chóng như Diệp Linh Hồng được. Luôn miệng căn dặn anh tình hình như thế nào đều phải báo lại cho ông. Qua giọng điệu và lời nói, đủ để biết ông đang lo lắng như thế nào.