Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 117




Hạ Thiên Vũ nâng cằm cô lên, cúi xuống, hôn đi những giọt nước mắt trên má cô. Giọng nói của anh trầm khàn, pha lẫn chút dịu dàng.

“Tiểu Tịch, đừng tự ti nữa, em hãy tin vào anh, à không, em hãy tin vào bản thân mình. Anh sẽ ở phía sau em, sẽ luôn sát cánh cùng em, hãy làm lại từ đầu cùng anh, được không em? Anh sợ nếu không lấy em, em sẽ lấy người khác, khi ấy em mới thực sự là trở thành gánh nặng của người đó, mà tên đó cũng sẽ chết mà không biết lý do tại sao. Anh biết em là người lương thiện, em không muốn nhìn thấy một mạng người chứ? Mà may mắn của anh, ánh sáng duy nhất của đời anh, người anh yêu nhất, không thể thuộc về ai, ngoại trừ anh.”

Nước mắt cô đã ngừng rơi rồi, thế nhưng nghe xong câu nói của anh, cô vẫn cực kỳ xúc động, ép xuống những giọt lệ đang trực ở khóe mắt, cô ôm lấy khuôn mặt anh, muốn nhìn thấy nhưng chẳng thấy gì, cô nhẹ giọng nói:

“Anh thật sự không hối hận đấy chứ?”

Hạ Thiên Vũ nắm lấy bàn tay đang áp lên má mình, trả lời chắc nịch:

“Sẽ không bao giờ. Thanh xuân của anh tất cả đều chỉ có hình bóng của em, thế mà em còn không định chịu trách nhiệm với anh sao?”

Hàn Tiểu Tịch bật cười, tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng cô. Biết điều này, anh cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn. Tiếp tục giọng nói trầm thấp dụ dỗ:

“Hôm nay trời đẹp, thời tiết ấm áp, hoa nở thơm ngát, ong bướm bay đầy trời, chúng ta kết hôn nhé?”

“Có ai cầu hôn như anh không? Nguyên bó hoa này thôi à? Trước đấy còn giảng đạo lý cho em nghe nữa. Một tế bào lãng mạn anh cũng không có sao?”

Cô giả bộ tức giận nói, nhưng giọng điệu lại mềm mại vài phần nũng nịu, chẳng thể che giấu đi sự vui vẻ, hạnh phúc trong lời nói cũng như ve mặt. Hạ Thiên Vũ thấy vậy, lại quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhung màu đỏ. Mở nó ra, bên trong xuất hiện một chiếc nhẫn nhỏ, làm bằng vàng trắng, phía trên có một viên kim cương màu tím nhạt trong suốt, kích cỡ không lớn, cũng không nhỏ, vừa đủ để cho người khác chiêm ngưỡng vẻ đẹp đơn thuần của nó, cũng lại không khoe khoang rằng mình là một viên kim cương xinh đẹp.

“Tiểu Tịch, làm vợ anh nhé?”

Lần này cô cũng không có ý định trêu chọc anh. Khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ, cô bẽn lẽn gật đầu. Tảng đá lớn trong lòng Hạ Thiên Vũ cũng nhờ đó mà buông xuống. Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, với những ngón tay thon dài, anh nhìn chiếc nhẫn năm nào tự tay anh đeo lên cho cô ở ngón giữa, như một tín vật định tình mà cũng như là nhẫn đính ước. Anh cẩn thận, tỉ mỉ lồng chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út, đây mới chính là điều anh mong muốn bấy lâu nay.

Cô sờ lên chiếc nhẫn, sau đó ôm lấy anh, mỉm cười hạnh phúc. Nhưng rồi, anh ôm siết lấy eo cô, cúi đầu, nhắm ngay đôi môi xinh đẹp rồi cắn mút, như đang nhấm nháp một món cao lương mĩ vị. Gương mặt cô đỏ hơn, hai tay vòng qua, ôm lấy cổ anh. Chủ động hé miệng để lưỡi anh tiến vào trong, rồi cũng dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi anh chơi trò đuổi bắt.

Được sự đáp trả đầy khiêu khích của cô, anh càng ra sức hôn, dường như muốn nuốt chửng cô, từ nụ hôn dịu dàng ngày càng trở nên mãnh liệt và đầy tính chiếm hữu. Cô say mê trong nụ hôn ngọt ngào này, say trong bể tình anh mang lại cho cô…

Nghỉ ngơi ở căn biệt thự tại Pháp một tuần lễ, Hạ Thiên Vũ không thể chờ được, lại cùng cô về nước. Ý định của anh là đáp máy bay xuống rồi sẽ tới cục dân chính luôn. Nhưng lại lo sợ sức khỏe của cô. Thấy anh vội vàng như vậy, cô cũng cảm thấy mình không còn gì đáng lo ngại nữa, nên đề xuất đi đăng ký luôn.

Thế nhưng, chẳng biết thông tin tại sao lại rò rỉ. Vừa bước ra khỏi sân bay, ngoài sảnh, phóng viên đứng chật ních từ trong ra ngoài. Hạ Thiên Vũ nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, không khỏi nhíu mày, sắc mặt cực kỳ không tốt.

Hàn Tiểu Tịch ngồi một bên, cố nhịn cười, sau đó ôm lấy cánh tay anh, hôn nhẹ lên má anh rồi nói:

“Để ngày mai đi cũng được mà. Em ở bên anh, lo gì đâu.”

Hạ Thiên Vũ dường như được an ủi phần nào, anh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán cô, sau đó di chuyển đến vành tai cô, nói nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe:

“Vậy tối nay động phòng trước được không?”

Câu nói này thành công khiến cô đỏ mặt, khẽ quát anh:

“Ở đây có nhiều người, anh đứng đắn một chút.”

Nhìn biểu cảm của cô, anh phì cười, nắm lấy bàn tay cô, hôn một chút:

“Trước mặt vợ yêu anh không cần phải đứng đắn.”

Vừa nói xong, cô có thể nghe thấy được tiếng cười khẽ phát ra của những nhân viên xung quanh, họ đến đây để bảo vệ anh và cô khỏi cánh phóng viên. Điều này càng khiến cô ngại ngùng hơn.

“Chúng ta đi thôi.”

Hạ Thiên Vũ đột ngột nói, tư duy của cô chưa kịp suy nghĩ liền hỏi lại:

“Đi đâu cơ?”

Anh đưa tay xoa đầu cô:

“Đi về nhà.”

“Trước mặt phòng viên?”

Cô hỏi lại.

“Đúng vậy.”

“Không được.”

Cô phản xạ nhanh, từ chối sự sắp xếp này.