Bầu trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa táp lên mặt kính của cửa sổ tạo ra những âm thanh nhè nhẹ. Nhiệt độ đã lạnh nay lại càng giảm xuống thấp hơn. Không khí trong phòng tựa hồ như cũng giá lạnh, sự lãnh lẽo toát ra từ người của Hàn lão gia. Nghe Hạ Thiên Vũ kể lại tất cả mọi chuyện, ông không ngờ cháu gái ông phải chịu khổ như vậy, còn thằng con trai trời đánh của ông sao có thể ngu ngốc như vậy cơ chứ?
Hàn Tiểu Tịch ngồi được một lúc thì bị Hạ Thiên Vũ lấy lí do sức khỏe cô không tốt, bắt buộc cô phải đi nghỉ ở một căn phòng trên tầng hai. Có những chuyện nghe một lần là đau một lần, anh đã nhẫn tâm để cô đau một lần rồi thì anh thề sẽ không có lần thứ hai. Vậy thì không cần nghe cũng không sao. Hơn nữa, anh cũng có chuyện quan trọng muốn nói với Hàn lão gia.
Hạ Thiên Vũ không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi trước áp lực mà Hàn lão gia tạo ra. Anh tao nhã cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, là trà hương hoa cúc, nhưng cũng chẳng thể sánh bằng mùi hương ngọt ngào trên người cô gái của anh. Đặt trở lại vị trí cũ, Hạ Thiên Vũ đứng dậy, trước vẻ mặt bình thản của Hàn lão gia, anh cúi người, sau đó nói:
“Chủ tịch Hàn, cháu muốn kết hôn với Tiểu Tịch.”
Vẻ mặt bình thản của Hàn lão gia vụt qua nét cười nhẹ, nhưng Hạ Thiên Vũ đang cúi người nên không nhìn thấy. Ông thu lại nét cười ban nãy, cất giọng trầm trầm:
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Hạ Thiên Vũ thế nhưng cũng không ngạc nhiên trước câu hỏi này của Hàn lão gia, anh đứng thẳng người, nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Hàn lão gia, nói nhẹ từng chữ:
“Cháu nhất định phải lấy cô ấy, hơn nữa, ông cũng nhất định phải gả cô ấy cho cháu.”
Hàn lão gia nhướng mày, sự hứng thú với hậu bối này cũng tăng thêm, nhưng sau khi nghe câu trả lời của anh, ông lại muốn táng cho anh một cái thật mạnh.
“Cháu và Tiểu Tịch đã phát sinh quan hệ, cháu sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Hàn Tiểu Tịch vừa ôm một cốc sữa, cô vừa nhờ dì giúp việc của Hàn trạch dắt xuống bậc thang, đang đứng ở đường rẽ ra phòng khách, vừa nghe câu nói của anh, ngụm sữa vừa mới cho lên miệng liền phun ra ngoài, sau đó, cô ho liên tục.
Nghe tiếng động, Hạ Thiên Vũ và Hàn lão gia đều nhìn về phía cô, anh phản ứng nhanh, chạy đến bên cô, vuốt dọc sống lưng cho cô qua cơn ho. Hàn lão gia đi tới, trên tay cầm theo một hộp khăn, tiện tay đưa ra trước mặt anh. Hạ Thiên Vũ không ngần ngại mà lấy mấy tờ sau đó lau đi những giọt sữa còn dính ở khóe miệng cô.
“Anh vừa nói gì…”
“Tiểu Tịch, sao em lại không cẩn thận như vậy chứ?”
Cô vừa định nói gì đó, liền bị anh cất cao giọng chặn lại. Hàn lão gia thấy một màn này đương nhiên tinh ý hiểu được. Trong lòng cũng muốn bật cười.
“Được rồi. Nếu như cậu thành thật thì có lẽ tôi sẽ đồng ý, nhưng bây giờ xem ra tôi phải thương lượng với cậu một chuyện. Tiểu Tịch, con tránh mặt một chút.”
“Nhưng…”
Cô níu lấy tay anh, cô sợ ông sẽ làm khó anh, nếu cô ở đó, cô sẽ nói giúp được mấy câu. Nhưng anh liền nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nhẹ nhàng nói:
“Nghe lời ông.”
Cô không còn cách nào khác, đành phải ngồi ngoài phòng khách, còn Hàn lão gia và Hạ Thiên Vũ vào thư phòng của ông.
“Tôi muốn biết, nếu Tiểu Tịch lấy cậu, nó sẽ nhận được những gì?”
Vừa đóng cửa phòng lại, Hàn lão gia tiến tới chiếc ghế sau bàn làm việc, Hạ Thiên Vũ đứng thẳng, mắt nhìn vào ông, không một chút e dè, mà lại là tự tin, kiên định. Điều này đã khiến Hàn lão gia có thiện cảm với anh. Bởi vì, số người trẻ tuổi như Hạ Thiên Vũ tự mình có thể lập nên một tập đoàn riêng có quy mô quốc tế không phụ thuộc dựa dẫm vào quyền thế của nhà mình quả là rất hiếm. Người trẻ tuổi như anh đứng trước mặt ông ngoài lễ phép, lịch sự, thì không hề lo lắng, rụt rè hay nịnh bợ, ngược lại còn rất bình thản, nói năng hành động có chừng mực, lý trí cực kỳ cao.
Nhưng ông cũng hơi lo, một người lý trí như vậy thì đối với chuyện tình cảm nam nữ sẽ thế nào? Người ta nói thương trường như chiến trường không phải không có căn cứ. Dưới hào quang và ánh sáng nổi bật ai ai cũng nhìn thấy, thì còn một mặt màu đen ít người biết đến. Vì danh lợi, người ta có thể sử dụng những âm mưu đê hèn nhất, những hành động vô nhân tính nhất. Trong khi đó, nếu kết hôn với Hạ Thiên Vũ, cô sẽ trở thành Hạ thiếu phu nhân của Hạ gia – Hạ thị hay chính là phu nhân của tập đoàn Tịch Vũ. Những mũi nhọn sẽ tập trung về phía cô, nguy hiểm là điều không thể tránh. Nếu quá lý trí, trong những trường hợp khẩn cấp, sẽ đưa ra những hành động không một chút tình cảm nào cả, như vậy, cô càng nguy hiểm hơn.
Hạ Thiên Vũ nghiêm túc nói:
“Tất cả cổ phần của cháu ở tập đoàn Hạ thị và một nửa cổ phần ở Tịch Vũ, cháu sẽ chuyển sang cho Tiểu Tịch. Tất cả bất động sản mà cháu sở hữu cũng sẽ đứng tên của cô ấy. Ngoài ra, những thứ như xe, tiền mặt hay tài khoản ngân hàng, cô ấy sẽ nắm giữ. Nhưng khi kết hôn, cháu vẫn sẽ mang đầy đủ sính lễ tới.”
Hàn lão gia cũng không ngờ anh sẽ nói như vậy, trong lòng ông đang nghĩ, dù sao anh cũng là một thương nhân, đâu thể chỉ vì kết hôn với một cô gái mà làm một chuyện lỗ vốn. Nhưng suy nghĩ của ông đúng là sai rồi.
Dừng một chút, Hạ Thiên Vũ nói tiếp, thanh âm trở nên lạnh lẽo hơn:
“Cháu sẽ đứng sau cô ấy, để cô ấy hoàn thành mong ước bấy lâu nay, tìm lại được ánh sáng năm xưa.”
Hàn lão gia quả thực bị hạ gục. Hạ Thiên Vũ không giống những gì ông nghĩ, phán đoán ban đầu về con người anh cũng sai hoàn toàn. Đối với công việc, anh là người lý trí, đối với người khác, anh là người lạnh lùng, chỉ riêng cháu gái ông, anh là người ấm áp và tình cảm.