Sáng ngày hôm sau, trời đổ tuyết trắng xóa, ánh nắng ngày hôm qua đã không còn, bầu trời âm u, xám xịt. Hạ Thiên Vũ quàng cho cô một chiếc khăn len màu trắng sữa, đội thêm một chiếc mũ bông cùng màu, kèm theo một cục bông tròn tròn, khoác cả chiếc áo lông trắng mềm mượt. Từ đầu tới chân, trông cô chẳng khác gì một chú thỏ siêu cấp đáng yêu.
“Em cứ thấy không đúng lắm, chắc không hợp với em đâu.”
Hàn Tiểu Tịch sờ thử lông áo, cái cảm giác này khiến cô cứ cảm thấy rất dễ thương, chẳng phù hợp với cô chút nào. Từ trước tới nay, à không, phải nói là đến năm 19 tuổi, cô cũng chưa mặc mấy kiểu quần áo dễ thương, đáng yêu lần nào. Lúc đó, cô thấy biểu cảm lạnh băng, chính cô cũng cảm nhận được cô không thể đáng yêu nổi.
Vậy mà bây giờ, lớn tuổi hơn rồi, cô 25 tuổi rồi, lại đi mặc như một cô bé tiểu bạch thỏ sao? A? Mất mặt chết đi được. Cô mong lúc này mình có thể tự nhìn thấy mà chọn đồ cho phù hợp.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn phải mặc bộ quần áo ngốc bạch ngọt này đi đến thành phố D.
Hàn trạch.
“Lão gia, có một chiếc xe Mercedes- Maybach, chủ nhân chiếc xe đó tự xưng là Hạ Thiên Vũ của tập đoàn Tịch Vũ. Có cho họ vào không ạ?”
Thư ký của Hàn lão gia vừa nhận một cuộc điện thoại của người gác cổng, liền quay lại cung kính nói với ông ấy.
Hàn lão gia mỉm cười, một nụ cười hiếm có, rồi gật đầu. Thư ký nghe xong thông báo lại cho người kia.
Cổng được mở, chiếc xe màu đen sang trọng đi thẳng theo một lối đi dành riêng cho ô tô. Hàn trạch không hổ danh là Hàn trạch, nó như một khu nghỉ dưỡng cao cấp, một mặt giáp với biển xanh bao la, phía xa xa lại là những hòn đảo đá xinh đẹp. cây cối thoáng mát. Khí hậu của thành phố D cũng đang lạnh giá, nhưng lại không có tuyết rơi, chỉ là cái lạnh này khiến da thịt con người ta buốt từng thớ thịt.
Vừa bước xuống xe, cô nắm chặt lấy tay anh, đi theo anh trên con đường quen thuộc khi nhỏ. Từng viên gạch được lát trên nền đất này vẫn như vậy, chẳng khác đi một chút nào trong trí nhớ của cô.
Hạ Thiên Vũ bỗng dừng bước, cô cũng dừng lại, sau đó lại thấy anh buông tay cô ra, cả cơ thể cô bỗng có một lực kéo lại, cô rơi vào vòng tay ấm áp của Hàn lão gia.
“Ông nội, con đến thăm ông.”
Hàn lão gia vốn đang ngồi trong phòng khách, vừa liếc mắt nhìn qua màn hình CCTV, thấy bóng lưng người mặc áo trắng quen mắt, đang suy nghĩ xem đây là ai thì cô gái này liền quay mặt lại. Ông bất ngờ, đây chẳng phải là cháu gái của ông sao? Đứa cháu gái có nhiều nét giống với người vợ quá cố của ông, đứa cháu mà 5 năm rồi ông chưa được gặp.
Hàn lão gia kích động, liền đứng bật dậy, đi ra khỏi phòng, rảo bước nhanh về phía gara để xe. Nhìn thấy cô cháu gái ở ngay trước mặt, công không kiềm chế nổi cảm xúc mà tiến gần lại, ôm lấy cô. Nghe giọng nói ngọt ngào của cô, bao nhiêu bất mãn về việc 5 năm cô không chịu gặp ông đều biến mất.
“Đến là tốt rồi.”
Mãi một lúc sau, ông mới buông cô ra, sau đó nhìn về phía Hạ Thiên Vũ đứng bên cạnh. Anh lễ phép cúi người, chào ông:
“Chủ tịch Hàn.”
Hàn lão gia gật đầu một cái, sau đó lại nhìn cháu gái mình. Rồi cất giọng nhu hòa:
“Vào nhà thôi, ngoài này lạnh lắm.”
Cô mỉm cười:
“Vâng ạ.”
Sau đó lại lùi xuống hai bước, đưa tay ra tìm kiếm thứ gì đó. Điều này khiến Hàn lão gia hơi nghi ngờ. Hạ Thiên Vũ thấy cô như vậy, nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đút vào trong túi áo mình, rồi nói với Hàn lão gia:
“Cháu có thể vào trong được không ạ?”
Hàn lão gia tuy đã cao tuổi nhưng mắt không có hỏng, ông nhận ra được có chuyện gì đó không ổn, mà thằng bé Hạ Thiên Vũ nhà ngay gần với nhà cháu gái ông, lúc nhỏ có gặp mấy lần, cũng đã để lại ấn tượng tốt trong lòng ông, nên ông cũng không định để anh đứng ngoài.
“Được.”
Ba người bước vào phòng khách. Sau khi ngồi xuống ghế, Hàn lão gia mới mở miệng nói trước:
“Tiểu Tịch, thời gian qua con ở đâu?”
Cô cũng chẳng có ý định giấu giếm điều gì, mà mục đích của cô đến đây là muốn nhờ ông khuyên ngăn ba cô kết hôn cùng Chu Bạch Liên. Cô hỏi ngược lại:
“Có phải ba con nói rằng con đi du học không?”
Hàn lão gia gật đầu rồi lại bất ngờ nói:
“Ý con là không phải con ra nước ngoài du học.”
Cô cười cười:
“Không ạ. Năm đầu tiên đúng là con đã sang Pháp học.”
“Năm đầu tiên?” Hàn lão gia ngạc nhiên.
“Còn 4 năm sau, cô ấy hôn mê bất tỉnh sau một vụ tai nạn và một cuộc phẫu thuật hiến mắt.”
Lần này, Hạ Thiên Vũ trả lời thay cô. Nghe anh nói xong, Hàn lão gia như tức giận thật sự, ông nói:
“Vậy tên kia có biết con bị tai nạn không?”
Những chuyện này vẫn nên để người chứng kiến từ đầu tới cuối nói. Thế nên, cô tiếp tục im lặng, để anh giải đáp những thắc mắc của Hàn lão gia.
“Không những biết, còn biết rất tường tận mọi chuyện.”
Một câu nói khiến Hàn lão gia như muốn bóp nát chén trà bằng sứ trong tay.