Lần trở về đất nước sinh ra và lớn lên từ nhỏ, vậy mà sao cô cảm thấy xa lạ quá vậy? Do cô đã ngủ quá lâu sao? Lần trước cô còn có thể ngắm nhìn từng đám mây trên bầu trời trong xanh, từng chiếc xe chạy trên đường, từng cái cây xanh xanh cao lớn ở hai bên đường, từng người từng người vội vã đi lại…
Khi đó, cô còn ôm một hy vọng vô cùng to lớn vào tương lai, khi đó có vô vàn ánh sáng mà cô nghĩ cô nhìn thấy là điều đường nhiên, khi đó cô chỉ cảm thấy cô có thể đường hoàng quay lại để cho mọi người biết được bộ mặt thật của hai mẹ con Chu Bạch Liên.
Vậy mà, lần này trở về, mắt cô không còn những ánh sáng, dù là một màu sắc khác với màu đen. Lần này trở về, cô lại cảm thấy mình như không còn chút hy vọng gì vào người ba mà cô tôn kính nữa, ước mơ trước đây của cô cũng đã bị chôn vùi rồi sao?
Không! Không hề! Cô sẽ không từ bỏ ước mơ. Cô còn có anh, cô còn có hạnh phúc của mình. Cô sẽ làm lại từ đầu. Cô sẽ khiến những người khác nhận ra rằng, có một số người nhìn bên ngoài là như thế, nhưng lại không phải như thế. Mắt cô, không thể mất đi một cách lãng phí như vậy.
Sự thật về cái chết của mẹ cô, đôi mắt mà cô không tự nguyện cho đi, sự thật về vụ tai nạn của cô,… cô phải làm rõ từng chuyện từng chuyện một.
Bước ra khỏi sân bay, cô nói với anh:
“Em muốn tới Hàn trạch.”
Hạ Thiên Vũ nắm lấy tay cô, nhét vào trong túi áo của mình, rồi nói:
“Nhưng sức khỏe của em.”
Cô mỉm cười:
“Em rất ổn. Em nhớ ông lắm. Cũng đã 5 năm rồi em chưa gặp ông.”
Hạ Thiên Vũ nhìn đồng hồ rồi thở dài:
“Được rồi. Ngày mai chúng ta sẽ bay đến thành phố D.”
“Cảm ơn anh.”
Cô nắm chặt lấy tay anh.
Hai người lên một chiếc xe, trở về căn biệt thự riêng của Hạ Thiên Vũ. Nói là biệt thự nhưng cũng chỉ có một tầng, anh mua nó cách đây ba năm, khi mà biết cô đã mất đi thị lực. Lối vào là một con đường hoa, nhiều nhất là hoa ngọc lan. Từng cành lá xanh xanh rợp bóng lôi đi bằng rải đá.
Anh sợ nhà cao tầng, cô không nhìn thấy đường đi, sợ sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, thế nên, cẩn tắc vô áy náy, cứ mua nhà rộng cho an toàn.
Phòng khách được trang trí đơn giản, phải nói là tất cả đều đơn giản. Từ phòng ngủ, nhà bếp, thư phòng, phòng tắm,… đều theo một cách bài trí đơn giản nhất, không một đồ thừa thãi.
Anh làm như vậy để khi cô có đi trong nhà, không có người theo cùng cũng sẽ không bị va vào bất cứ vật gì, mà tính anh không thích rườm rà, nhiều đồ trang trí quá cũng không thích.
Anh dẫn cô đi một loạt các phòng, nắm lấy bàn tay cô để cô lần sờ từng vật một. Làm như vậy thứ nhất sẽ khiến cô ghi nhớ các gian phòng, thứ hai anh cũng yên tâm hơn. Để người khác dẫn cô đi, anh không dám tin tưởng.
Vừa quay trở về phòng ngủ, điện thoại anh cũng kêu lên. Anh nhận máy, hơi nhíu mày, chỉ tiếc cô không nhìn thấy. Kết thúc cuộc trò chuyện, anh cúp máy, sắc mặt âm trầm.
Có lẽ, khí lạnh toát ra từ người anh đã ảnh hưởng đến cô, cô nhạy bén phát hiện ra, vươn tay tìm kiếm tay anh trong không khí. Anh thấy vậy, liền nắm lấy tay cô, ngồi xuống bên cô.
“Đã xảy ra chuyện gì à?”
Cô ân cần hỏi anh.
“Không, chút chuyện nhỏ ở công ty mà thôi. Em muốn ăn gì, để anh nói với thím Lâm làm?”
Anh cảm thấy may mắn vì cô không nhìn thấy sắc mặt ban nãy của mình. Nhưng, anh đã vui mừng quá sớm rồi, cô đâu phải người dễ qua mặt như vậy?
“Anh đừng giấu em.”
Thị lực đã mất, từ lúc bình tĩnh đối mặt với chuyện này, cô đã xác định được rằng, mình phải phát triển thính lực, không vì mình mà làm cản trở đến anh. Nhiều khi, cô sẽ cần phải tự bảo vệ chính mình, mà cô không nhìn thấy gì, vậy thì thính lực sẽ giúp cô không ít. Ngoài ra cô còn cố gắng học phân biệt các mùi hương một cách nhanh nhất, chính xác nhất.
Thế nên, ban nãy, anh đứng nghe điện thoại ở khá gần cô, cô cũng đã nghe hiểu được phần nào câu chuyện. Cô vẫn muốn hỏi anh, một cách đơn giản để nói cho anh biết, có những chuyện vẫn là không nên giấu cô.
“Em không phải người yếu đuối, mỏng manh như anh nghĩ đâu. Có những chuyện, anh đừng giấu em, thà biết hết tất cả để đau một lần, để mà đề phòng, còn hơn khi trao hết niềm tin rồi lại bị phản bội, như vậy, còn đau hơn nhiều. Mà chuyện này, anh cũng chẳng cần giấu em. Hai người đó, không khiến em đau lòng đâu.”
Cô ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu lên vai anh, nhỏ giọng nói. Anh thấy cô hiểu chuyện như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Nhưng anh đau lòng, có anh ở đây, em không cần mạnh mẽ như vậy đâu.”
Cô cười, cũng lắc đầu giống anh:
“Em không mạnh mẽ, trước mặt anh em không bao giờ mạnh mẽ cả. Ở cạnh anh, em chỉ hành động theo con tim mà thôi. Thế nên, sau này đừng giấu em chuyện gì nhé, em sẽ buồn.”
Anh cưng chiều cô, hôn lên bàn tay cô rồi nói:
“Được.”
Căn phòng rơi vào im lặng, tựa hồ cả hai có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Anh vẫn hôn từng ngón tay của cô, cẩn thận, trân trọng. Điều này lại khiến cô nhớ tới cảnh tượng khi cô ‘giúp’ anh, khuôn mặt thoáng chốc lại đỏ ửng.
“Em không ngờ ba em bây giờ mới kết hôn với bà ta đấy.”
Để tránh xảy ra chuyện xấu hổ, cô cố tìm chuyện để nói, nhằm khiến anh dừng hành động lại. Anh suy nghĩ một chút rồi, buông tay cô ra, ôm lấy eo cô, nói:
“Anh nghe nói, Hàn lão gia không đồng ý.”
“Ông nội em ư?”
Cô cười mỉa mai một tiếng.
“Em biết hai mẹ con họ bước chân vào cánh cổng của Hàn gia không dễ mà.”
Sau đó lại thở dài:
“Em nhớ ông quá.”
Anh hôn lên trán cô:
“Mai chúng ta đi thăm ông rồi.”
“Vâng” Giọng nói cô ngọt ngào.
“Vậy bây giờ chúng ta đi ăn nhé?”
Cô gật đầu.