Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 107




Qua một thời gian, hơn nửa năm sau, Diệp Linh Hồng đến bệnh viện, rồi gặp cô. Lúc đó, anh mời Bạch Doanh Trần trở về nước, làm bác sỹ chủ trị cho cô. Thì khi này lại phát hiện, trong khi cô hôn mê, mắt của cô... đã bị người cha thân sinh ra cô, lấy đi để... cứu đứa con gái riêng kia.

Từ đây, lại cung cấp cho anh manh mối để điều tra về vụ tai nạn nửa năm trước. Phán đoán của anh trước đây, là đúng rồi sao?

Thế nhưng, Hàn Lãnh Hải là ai cơ chứ? Tất cả mọi tin tức đều bị phong tỏa, một chút thông tin cũng không lần ra được. Nhưng, đó cũng chỉ là chuyện của 4 năm trước mà thôi.

Bây giờ anh thừa sức làm chuyện này rồi. Chút thông tin nhỏ bé đó có thể mãi mãi bị phong tỏa được sao? Nên nhớ, chẳng có bí mật nào là bí mật, chẳng có cái gì là mãi mãi. Một khi đã hành động, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết.

Tuy nhiên, bây giờ cô đã tỉnh lại, anh muốn hỏi ý kiến cô, anh tôn trọng cô. Dù sao, đây cũng là chuyện gia đình cô. Nếu như cả hai người đã kết hôn, anh đã có một danh phận, thì anh sẽ hành động mà chút suy nghĩ, thế nhưng, anh lại sợ sự thật khiến cô tổn thương, hơn nữa, hiện tại cho dù anh có làm gì cũng danh bất chính, ngôn bất thuận.

Kết thúc hồi tưởng.

Hạ Thiên Vũ tiến tới, ôm cô vào lòng, cơ thể cô lâu ngày không hoạt động, có chút nhức mỏi, cô nói với anh:

“Em hơi mỏi, anh xoa bóp cho em một chút đi.”

“Được.”

Bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng mà có lực đấm bóp khắp cơ thể cô, sự thoải mái khiến cô như có sức sống lại, miệng nở nụ cười ngọt ngào, gương mặt xinh đẹp dưới ánh nắng có chút ửng hồng.

“Thiên Vũ, ở đây có hoa gì vậy? Thơm quá.”

“Hoa mận ume.”

Anh nắm lấy cánh tay cô, bóp nhẹ, vừa làm vừa trả lời cô.

“Anh kể cho em nghe mọi chuyện đi, em cũng đoán được phần nào rồi.”

Hạ Thiên Vũ thở dài một hơi, anh cũng không có ý định giấu cô, anh hỏi lại:

“Em chắc chắn muốn biết chứ?”

“Vâng.”

Hạ Thiên Vũ kể lại mọi chuyện cho cô nghe, bao gồm cả những phán đoán, suy nghĩ của anh. Giọng nói anh đặc biệt trầm ấm, khiến cô nghe như có dòng nước mùa xuân ấm áp chảy vào từ tai, lan tràn ra khắp nơi trên cơ thể, đặc biệt là trái tim.

Khi anh nói, vẫn không quên nhiệm vụ xoa bóp của mình. Sau khi kể xong, cô mới thảng thốt kêu lên:

“Em hôn mê những 4 năm sao?”

“Chính xác là 4 năm 2 tháng.” Hạ Thiên Vũ sửa lại.

4 năm hai tháng này như những con kiến, nó cắn khắp người anh, khiến anh ngứa ngáy khó chịu, đó là nỗi nhớ, chỉ biết là khó chịu nhưng lại không biết gãi chỗ nào cho thoải mái, làm thế nào để không bị ngứa. Nỗi nhớ của anh đối với cô cũng vậy, biết là nhớ, tự dặn lòng mình rằng cô sẽ tỉnh lại, cô vẫn ở đây, nhưng lại không kìm được mà nhớ đến nụ cười của cô, nhớ đến đôi mắt to tròn long lanh, nhớ đến từng hành động cử chỉ...

Hàn Tiểu Tịch ôm lấy cổ anh, định hôn lên môi anh, nhưng trước mắt là một màu đen, chẳng thể tìm đúng mục tiêu, nên đành cười cười rồi nói:

“Hôn hôn.”

Hạ Thiên Vũ hiểu ý cô, cúi xuống, chủ động bắt lấy đôi môi anh đào kia, nhẹ nhàng thưởng thức hương vị ngọt ngào mà anh ngày nhớ đêm mong.

Anh còn lo sợ cô sẽ bị shock tâm lý về chuyện ba cô. Thế nhưng lại không hề, sau khi kết thúc nụ hôn, anh mới hỏi cô:

“Em có cảm thấy khó chịu khi mất đi thị lực không?”

Hàn Tiểu Tịch thế nhưng lại không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại:

“Anh đã kết hôn chưa?”

Hạ Thiên Vũ trả lời mà không cần suy nghĩ:

“Chưa.”

Cô lại hỏi:

“Anh có bạn gái chưa?”

“Rồi.”

“Đó là ai?”

“Hàn Tiểu Tịch.”

“Anh có định bỏ rơi em không, bây giờ em không có công việc, mắt lại không thấy được, em sẽ là gánh nặng.”

“Không bao giờ có chuyện đó.”

Liên tiếp trả lời những câu hỏi của cô, anh hỏi lại:

“Sao vậy?”

Cô lại mỉm cười:

“Em đang tính lợi dụng anh đấy.”

Hạ Thiên Vũ nhéo nhẹ lên mũi cô, rồi chữa lại cách dùng từ của cô:

“Không phải lợi dụng, anh tình nguyện cho em mọi thứ em cần.”

Sau đó, anh nâng mặt cô lên, dùng ánh mắt chân thành nhìn cô, rồi nói rành rọt từng chữ một:

“Darling, chúng ta kết hôn nhé!”

Hàn Tiểu Tịch đón nhận câu nói này quá mức bất ngờ và thụ động, chưa kịp suy nghĩ gì đã gật đầu theo phản xạ của trái tim, sau đó, lại cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, Hạ Thiên Vũ bế cô lên cao, rồi nói:

“Vợ à, đợi em khỏe hơn, chúng ta về nước đăng kỳ nhé?”

Hàn Tiểu Tịch bấy giờ mới load được những điều anh vừa nói, cô hét lên:

“Hạ Thiên Vũ, thả em xuống, chuyện cầu hôn này em muốn làm, sao anh lại cầu hôn em, không tính không tính.”

Hạ Thiên Vũ cũng cảm thấy bế cô lên như thế, cô sẽ sợ, liền bế theo kiểu công chúa, rồi cười lớn nói:

“Em không còn con đường nào khác nữa rồi. Mà hai vợ chồng, ai cầu hôn mà chẳng được chứ.”

Sau đó không để cô nói gì thêm, trực tiếp cúi xuống, hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn kia.

Rồi, anh lại cảm thấy có gì đó ẩm ướt trên khuôn mặt cô, rời khỏi môi cô, anh hôn đi hết nước mắt của cô, rồi hỏi:

“Em mà cầu hôn anh chắc anh cũng sẽ khóc như em đấy, mà anh không muốn em nhìn thấy anh khóc, thế nên, những chuyện như đón nhận điều tốt đẹp, vẫn là nên để em làm thì hơn.”