Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 103




Hạ Thiên Vũ một mình độc thoại suốt chuyến bay, dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất, những chuyện bình thường nhất, anh cũng vẫn nói. Điều này khiến vợ chồng bác Lâm chứng kiến từ đầu tới cuối không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ sự kiên trì cũng như tình yêu mà anh dành cho cô.

Ngồi máy bay hơn 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới xứ sở mặt trời mọc. Hạ Thiên Vũ trước khi rời khỏi máy bay còn kiểm tra kỹ lưỡng lại trang phục của cô, anh sợ cô lạnh. Khi này, ở Nhật đã trở lạnh hơn nhiều so với trong nước. Xác định cô đã mặc ẩm rồi, anh mới bế cô xuống, rồi nhanh chóng di chuyển lên một chiếc xe Rolls-Royce đã chờ sẵn ở bên ngoài.

- -----

Trong mười ngày tiếp theo, Hạ Thiên Vũ luôn ở bên cạnh cô, không rời nửa bước, tất cả mọi sinh hoạt của cô đều do anh phụ trách hết. Dì Lâm nói rằng chuyện này vẫn nên để bà ấy làm thì hơn, nhưng anh lại nói rằng: “Dì yên tâm, cô ấy là vợ con, đây là việc con nên làm.” Thế nên bà ấy cũng chỉ quanh đi quanh lại làm mấy việc lặt vặt như dọn nhà, nấu cơm.

Căn nhà mà anh chọn là nơi dừng chân ở đây cũng không lớn, về điều kiện, Hạ Thiên Vũ có thừa để mà mua những căn biệt thự lớn hơn, nhưng theo cách nghĩ của anh, những nơi đó quá ồn ào, không thích hợp cho việc dưỡng bệnh của cô.

Hàn Tiểu Tịch một năm trước đã được xác nhận là có dấu hiệu tiến triển tốt hơn, có thể tỉnh lại rồi. Ấy vậy mà cô vẫn chưa muốn tỉnh giấc, anh nghĩ có lẽ trong mộng đẹp kia cô đang có một cuộc sống vui vẻ quá chăng?

Đây là một căn tứ hợp viện, vị trí ở trên lưng chừng một ngọn núi, được bao bọc bởi một rừng hoa anh đào cũng những khóm trúc xinh đẹp. Giá đất ở đây cực kỳ cao, chính vì vậy mà cũng không có quá nhiều người sống ở đây. Phóng tầm mắt đi xa, chỉ có thể nhìn thấy một vài mái nhà. Nơi này sông nước hữu tình, lại có rừng cây, không khí siêu cấp trong lành, là nơi thích hợp để nghỉ dưỡng. Cho nên, người trẻ tuổi ở đây không nhiều, đa số là người già mà thôi.

Nói đến căn tứ hợp viện này, thực ra nó cũng không quá lớn, bên ngoài bao quanh bởi rừng hoa anh đào, tuy nhiên bây giờ mới là tháng 11, hoa chưa nở, chỉ có cành lá xanh um tùm, pha lần vào những khóm trúc cùng cây lá nơi đất rừng này khiến con người ta như bước vào một bầu trời tràn ngập sắc màu xanh lá mát mẻ, thoải mái, và bình yên.

Chính phòng được đặt ở phía bắc, trước cửa có một khoảng sân rộng. Mục đích của anh là muốn để cô cho dù có ở trong phòng, chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ cũng có thể thấy được những bông hoa xinh đẹp. Vì thế, ở khoảng sân rộng đó, Hạ Thiên Vũ đã cho trồng những cây hoa mận ume.

Ngoài ra, căn tứ hợp viện này cũng có không ít các loại cây cảnh và các loại hoa khác. Một cái tên ‘Hoa Lục Viện’ là phù hợp nhất, đủ để toát lên sự ‘xanh’ cũng như muôn màu hoa nở khoe sắc của nơi này.

Buổi tối, anh khoác cho cô một chiếc áo dày, sau đó, bế cô ra chính giữa đình viện, nơi đặt một chiếc bàn tròn bằng đá, và bộ ghế cùng loại. Pha một ấm hồng trà thơm ngát, anh lặng lẽ ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái rồi nói:

“Em dậy ngắm trăng cùng anh thôi. Đến lúc nên tỉnh lại rồi.”

Một giây sau, có thứ chất lỏng ấm áp, nóng hổi rơi xuống má cô…

- ------

Hàn Tiểu Tịch đứng ở một rừng hoa, xung quanh là cây cối xanh mát, từng cơn gió mạnh thổi qua, cô chỉ mặc độc một chiếc váy màu trắng mỏng tang, ấy vậy mà lại chẳng có cảm giác lạnh lẽo, thay vào đó còn là sự ấm áp, cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Bỗng, trái tim cô đột nhiên đau nhói, trên mặt cô dường như có thứ gì đó, đưa tay lên sờ thử, là… nước mắt ư? Nhưng cô đâu có khóc?

Trái ngực ngày càng nhói hơn, cô vô thức đưa tay, đặt lên nơi trái tim kia, cô có cảm giác, một hơi thở quen thuộc vấn vương đâu đây, đây chính là hơi thở mà cô đang tìm kiếm, là hơi thở mà cô nhung nhớ. Thế nhưng, tại sao lại có phần không giống với nguyên bản trong lòng cô cơ chứ?

Một lát sau, cô thấy trước mắt mình là một hình bóng, cô không suy nghĩ nhiều, đôi chân cất bước theo. Cô có dự cảm, người này rất gần gũi với cô.

Thế nhưng, cứ đi cứ đi, cô càng ngày càng mệt, vậy mà vẫn chưa tiến tới gần người đó được.

Dáng người kia, có chút giống với bạn trai cô, lại có chút không giống anh.

Cô nhớ anh, nhớ Thiên Vũ của cô, nhớ giọng nói ấm áp mỗi khi gọi cô, nhớ hơi thở của anh, nhớ khuôn mặt đẹp trai của anh, nhớ những món ăn anh nấu, nhớ cả những nụ hôn ngọt ngào, mạnh mẽ của anh…

Cô nhớ rằng, cô vừa bị một chiếc xe đâm vào mà, vậy tại sao, bây giờ cô lại đang ở nơi rừng cây xa lạ này?

Tại sao, trái tim cô ban nãy lại đau đến thế?

Tại sao trên má cô lại xuất hiện nước mắt?

Tại sao có bóng người giống anh nhưng cô lại không thể thấy mặt?

Tại sao cô lại cảm thấy ngột ngạt thế này?

Tại sao cô lại xuất hiện ở một nơi xa lạ?

Tại sao cô lại luôn có cảm giác rằng anh ở bên cô nhưng cô không thể nhìn thấy, cũng không thể cảm nhận trực tiếp?

Mẹ cô nữa, sao bà lại xuất hiện ở đây? Những lời bà nói có ý nghĩa gì?

Cô không biết! Cô không biết gì hết! Cô chẳng hiểu gì cả!

Hạ Thiên Vũ của cô đâu?

Anh có biết rằng em đang rất sợ hãi không?