Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 101




Thời tiết tháng 11 ở thành phố A đã trở lạnh hơn nhiều, hôm nay, trời còn có cơn mưa phùn nhỏ. Trên xe, Hạ Thiên Vũ ngồi ở băng ghế phía sau, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Hàn Tiểu Tịch. Làn da trắng hồng đầy sức sống khi xưa đã không còn nữa, cô bây giờ vẫn trắng, nhưng không biết do thời tiết quá âm u hay sao, mà lại có phần nhợt nhạt. Thân hình cô trước đây đã nhỏ, bây giờ còn gầy hơn, khiến anh ôm vào mà cảm thấy đau lòng không tả nổi.

Ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc ngủ những bốn năm kia, anh thở dài một hơi, sau đó, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên ký ức năm nào lại trở về.

“Thiên Vũ, trước đây em không thích mưa.”

Hàn Tiểu Tịch ngồi bên cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn những hạt mưa đang rơi xuống, giọng nói hơi khàn khàn, nghe như giọng mũi. Hạ Thiên Vũ đang đọc sách ở chiếc ghế sofa cách đó không xa, vừa nghe thấy tiếng cô, liền đứng dậy, tiến vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc chăn nhỏ, đến bên cô, quấn chiếc chăn ấy lên người cô, vừa làm vừa mắng:

“Em cảm ra thế này rồi còn ngồi đây làm gì? Chê ốm chưa đủ mệt hay còn quá nhẹ à?”

Hàn Tiểu Tịch cười hì hì với anh, vươn đôi móng vuốt ôm lấy hông anh, khẽ cọ mặt vào bụng anh rồi nũng nịu:

“Sao anh không hỏi em tại sao chỉ nói là trước đây?”

Cô hiếm khi mới lộ vẻ dễ thương muốn xỉu như này, anh cũng không so đo câu chuyện bị ốm kia của cô nữa. Đưa tay xoa đầu cô một cách dịu dàng rồi hỏi:

“Tại sao em chỉ nói là trước đây?”

Cô vừa lòng với câu hỏi của anh, kéo một chiếc ghế tới bên cạnh rồi bắt anh ngồi xuống, sau đó cô lại chui vào lồng ngực anh, nhỏ giọng nói, nhưng cái giọng mũi này khiến tiếng nói của cô có phần buồn cười:

“Đối với em của trước khi xác định mối quan hệ của chúng mình, trời đổ mưa, tâm tình em cũng sẽ như bầu trời, ảm đạm, mờ mịt. Em dường như có một nỗi sợ hãi với mưa, em cứ nghĩ rằng hạt mưa rất giống với nước mắt của con người, mà mưa nhiều như thế, vậy nước mắt của con người có phải cũng sẽ nhiều như vậy?”

Anh lúc đó đã vòng tay ôm lấy cô, nói một chữ: “Ngốc.” Cô trừng mắt với anh một cái rồi lại nói tiếp.

“Nhưng đối với em của hiện tại, từ ngày anh nói thích em, ngày mưa đã không còn buồn chán nữa rồi, em cũng đã nghĩ rằng, khóc đâu phải chỉ là đau khổ, mà nó cũng có thể là vui vẻ, hạnh phúc mà, đúng không? Hơn nữa, chỉ cần ngồi bên nhau, cùng ngắm nhìn những hạt mưa rơi ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi, tiếng trái tim đập, hay đơn giản hơn là tiếng thở nhè nhẹ của người em yêu, cũng chẳng cần phải nói câu gì, yên bình mà hạnh phúc.”

Sau đó cô quay sang, đối mặt với anh, nở một nụ cười ngọt ngào:

“Mà anh biết không, đó là những gì em đã có được, tất cả đều nhờ có anh.”

Sau đó, cô nhìn thấy hai má anh như đỏ lên, không nhịn được mà cô cười thành tiếng, thế nhưng, ngay sau đó, tiếng cười của cô ngưng bặt hẳn, anh cúi xuống, hung hăng cắn mút cánh môi mềm mại xinh đẹp kia, cũng chẳng ngại cô đang cảm mà tiến vào sâu hơn, càn quấy trong khoang miệng thơm tho của cô một hồi lâu. Tiếng nói của anh bật ra ngay giữa khoảng cách của hai đôi môi.

“Hàn Tiểu Tịch, anh yêu em.”

Lần đó, lần đầu tiên anh nói ra ba chữ đó, một cảm xúc rất lạ thường xuất hiện trong lòng anh khi nói ra, nó như là một điều đã ấp ủ quá lâu, cuối cùng cũng được giải tỏa.

Hạ Thiên Vũ nhìn cô gái bên cạnh, vòng tay đang ôm cô càng siết chặt hơn, anh vuốt ve khuôn mặt chỉ to hơn bàn tay kia, rồi bất lực nói:

“Em còn không chịu tỉnh dậy để ngắm mưa cùng anh sao? Em nói với anh rằng hằng năm đều muốn cùng anh ngắm mưa của cả bốn mùa. Vậy mà em đã thất hứa bốn năm rồi.”

Hoàng Bạch Phong hôm nay trở thành tài xế của anh và cô, theo cùng còn có cả nhà báo Lục Tuyết Nhi, hai người họ đều ngồi ghế trên, nhìn thấy anh như vậy, chỉ cảm thấy khâm phục sự kiên trì của anh.

Ngày trước, cô bị tai nạn rất nặng, nhưng lại bị Hàn Lãnh Hải bí mật đón về. Kể ra cũng là duyên phận, nửa năm sau, Diệp Linh Hồng tới bệnh viện để khám, khi ấy bà bị ngã từ trên cầu thang xuống nhưng may mắn chỉ bị chật chân. Khi đi ngang qua ngoại khoa thần kinh, bà ấy nghe thấy cuộc đối thoại của mấy vị bác sỹ và y tá.

“Tội cho cô gái nằm ở giường 05 kia thật. Trông trẻ như vậy mà lại hôn mê sâu, không biết bao giờ mới tỉnh lại.”

Ngay sau đó, một cô bác sỹ lại lên tiếng:

“Đâu phải là hôn mê sâu, tôi nghe viện trưởng nói, cô ấy còn phẫu thuật để hiến mắt cho em gái mình. Mà các cô cảm thấy là do cô ấy tự nguyện không?”

Một cô y tá khác lại lắc đầu:

“Chắc là tự nguyện đấy, dù sao cũng là chị em ruột với nhau mà.”

Vị bác sỹ già khác lại nói:

“Không phải chị em ruột, là cùng cha khác mẹ.”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sau đó cùng thở dài. Tiếp đó, một cô y tá trẻ tuổi nhất đột ngột lên tiếng:

“Trời ạ, cái cô gái ấy tên Hàn Tiểu Tịch, người thân mà chưa xuất hiện lần nào ấy quyết định rút máy thở rồi.”

“Tội cho cô ấy.”

Mọi người đều tỏ ra tiếc nuối. Diệp Linh Hồng ngay từ đầu đã có linh cảm chuyện này không đơn giản, vừa nghe đến ba chữ Hàn Tiểu Tịch liền trở nên vui mừng, tiếp đó lại nghe được chuyện ở đằng sau, lửa giận bốc lên nghi ngút.

Diệp Linh Hồng đi vào phòng, hỏi phòng bệnh của Hàn Tiểu Tịch, khí thế của bà khiến mấy cô y tá kia sợ xanh mặt, vẫn là vị bác sỹ già kia đưa bà ấy tới phòng cô.