Nhật Hạ đang cố gắng bình tĩnh nhất có thể với một mớ cảm xúc ngỗn ngang trong đầu. Nặn ra nụ cười hết sức miễn cưỡng và quan ngại, ấp úng nói
“ Hay không vào nữa… Ra tiệm nét… nào đó gần đây đi thầy.”
Hạo Thiên nhìn con bé bị hù tới xanh mặt lo lắng, thật sự không nhẫn tâm như vậy. Hạo Thiên đưa tay xoa đầu cô khóe miệng lộ nụ cười, giọng điệu mang theo chút sự tin tưởng cho người nghe.
“ Thầy đùa thôi. Bố Mẹ thầy dễ lắm không ăn thịt em đâu. Đừng lo lắng như vậy.”
Động tác xoa đầu bất ngờ này của thầy làm Nhật Hạ bối rối không ít, gương mặt bỗng nhiên nóng lên, tim hình như cũng đang đập nhanh hơn, thầy nói gì ấy nhỉ, thật sự không chú ý được. Cũng không biết bao lâu và như thế nào đã đến trước cửa nhà thầy.
Nhà thầy ở tận lầu 5, khi thầy vừa mở cửa vào nhà đã thấy ba mẹ thầy ngồi ngay ghế giữa đang xem tivi. Thấy thầy về còn dẫn theo người phía sau, lại là con gái nên ánh mắt họ nhìn thầy là sự bất ngờ nhưng rất nhanh chóng được thay bằng sự niềm nở.
“ Ba mẹ. Học trò của con. Có việc cần dùng máy tính nên con đưa lên đây.”
Nhật Hạ lễ phép tiến lên trước khoanh tay cúi đầu chào bậc phụ huynh của thầy.
“ Dạ, con thưa hai bác.Con xin lỗi vì làm phiền ạ.”
Nhật Hạ có thể cảm nhận được ánh mắt của mẹ thầy như tia X-quang chiếu từ đầu xuống chân của cô, khiến Nhật Hạ không khỏi cứng ngắt người đứng yên đó.
“ Chào con, có gì đâu mà phiền. Con đến đây chơi bác còn quý không hết mà. Nào lại đây.”
Mẫu thân thầy vẫy tay kêu cô lại, Nhật Hạ còn chưa biết phản ứng đã bị thầy cắt ngang.
“ Mẹ. Con đưa em ấy vào phòng. Em ấy đang có việc gấp.”
Nhật Hạ hơi ngại vì thất lễ với mẹ thầy, đành cười ngại đi theo sau lưng thầy.
Thầy dẵn Nhật Hạ vào phòng mình mở chiếc laptop đang yên vị trên bàn cho cô.
“ Em cứ ngồi đây dùng đi. Thầy ra ngoài xem tivi. Em xong thì mình đi.”
“ Dạ. Cảm ơn thầy.”
Hạo Thiên đóng cửa phòng lại ra phòng khách ngồi với ba mẹ. Nhật Hạ nhìn thấy máy tính não bộ chạy về với thực tế, gấp gáp mở mail kiểm tra rồi sửa bài ngay không rảnh rang mà quan tâm phòng thầy thế nào. Mất khoảng gần 40 phút chỉnh sửa cô mới hoàn thành.
Lúc này, Nhật Hạ mới để ý căn phòng tông màu chủ yếu là trắng và xám, đúng phong cách của thầy, chỉ toàn là sách và tài liệu dạy học được chiếm tận 2/3 diện tích căn phòng. Phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn cô đang ngồi, một cái tủ và một rừng sách. Nhưng sách được thầy sắp xếp rất gọn và ngay ngắn. Ôi trời thể loại nào cũng có, tâm lý, khoa học, ẩm thực, ngôn ngữ, phát triển bản thân,,.. Nhật Hạ chỉ cảm thấy thần kỳ làm sao mà người trẻ như thầy có thể đọc hết chỗ sách khủng lồ này chứ. Hay thầy đã đọc sách từ khi bắt đầu biết đọc chữ. Nhật Hạ đầy nghi hoặc cầm theo ly nước được thầy đưa khi nãy mở cửa bước ra phòng khách.
Cảnh tượng đầu tiên là hình ảnh ba thầy và thầy đang chăm chú nghiêm chỉnh chơi cờ, bên cạnh là tiếng cười của mẹ thầy bởi chương trình giải trí trên tivi. Khung cảnh hòa hợp và chan hòa thật đấy, Nhật Hạ bỗng nhiên cảm thấy có vị đắng trong cổ họng. Thầy may mắn thật đó sao một mình có thể có hết mọi thứ tốt đẹp trên đời này.
Mẫu thân của thầy vừa thấy Nhật Hạ bước ra, đã vui vẻ gọi cô lại ngồi bên cạnh.
“ Xong rồi hả con? Lại đây ngồi với bác.”
Nhật Hạ lễ phép gật đầu rồi dạ.
Hạo Thiên thấy cô đã xong liền ngước lên nhìn
“ Chờ thầy xíu, gần hết ván rồi.”
Ba thầy cũng ngước nhìn cô điềm tĩnh, từ tốn nói
“ Con ngồi đó với mẹ nó xíu. Cứ tự nhiên đi con.”
Nhật Hạ dạ vâng rồi ngồi xuống cạnh mẹ thầy. Mẹ đẩy dĩa trái cây trên bàn qua cho Nhật Hạ, vui vẻ bắt đầu cuộc điều tra gia phả.
“ Con tên gì nhỉ?”
Nhật Hạ giật mình chợt nhận ra mình vẫn chưa giới thiệu tên, cô vội căng thẳng thẳng lưng chắc chắn rõ ràng
“ Dạ. Con tên Nhật Hạ.”
Mẹ thầy nhìn ra cô như vậy bèn ấm áp vỗ lưng cô, nhân hậu cười lớn
“ Đừng căng thẳng vậy con, tự nhiên thôi.”
Nhật Hạ ngại ngùng mỉn cười, cũng thả lỏng người ra.
“ Nhà con ở đâu?”
“ Dạ con sống ở Thủ Đức với Bác. Còn quê con ở Bến Tre ạ.”
Nhật Hạ nghe thấy mẹ thầy lẩm bẩm gì đó như Bến Tre cũng gần. Chưa nghe kỹ đã được câu hỏi khác tiếp đón.
“ Năm nay con bao nhiêu tuổi”
“ Dạ. 21”
Nhật Hạ vừa đáp xong. Hạo Thiên đã quay sang nhăn mặt nhìn mẹ mình
“ Mẹ akkkk. Đây là học trò con, đừng có tra hỏi như vậy.”
Mẹ thầy chính xác là không quan tâm đến lời con trai
“ Lo chơi cờ với ba mày đi. Nhật Hạ này, Con là con một hay có anh chị em gì không?”
Vì mẹ thầy đã sẵn có gương mặt phúc hậu rồi, lại còn hỏi thật tâm như vậy. Nhật Hạ cũng không ngại khai bảo tất cả.
“ Dạ con là con một ạ.”
“ Con một thì hơi khó nhỉ?”
Nhật Hạ khó hiểu hỏi
“ Khó gì ạ”
Nhận ra mình nói bị hớ, mẹ liền mỉn cười cho qua
“ Ak không có gì. Con ăn trái cây đi.”
Diễn biến bên cạnh trong một ván cờ
“ Ba nhanh đi, mẹ sắp biến học trò con thành tội phạm mà tra hỏi rồi kìa.”
“ Thì lỗi của mày chứ của ai mà giờ mày hối tao.”
“ Gì lỗi của con?”
“ Mẹ mày chỉ làm một chút thủ tục, mày quắn quéo làm gì? Rồi đó tới con.”
“ Mẹ hù em ấy muốn xanh mặt rồi kìa. Ba không thấy hả?”
“ Chiếu tướng. Con trai nên tập trung chơi cờ chứ.”
Hạo Thiên vừa nghe chiếu tướng liền mừng rỡ nhưng người thắng là mình. Ngay lập tức đứng lên hiên ngang tuyên bố
“ Tụi con đi đây.”
Hạo Thiên gấp gáp đưa Nhật Hạ ra khỏi nơi đáng sợ đó. Vì hiểu tính ba mẹ nên Hạo Thiên không hay dẵn bạn gái hoặc bạn là con gái về nhà vì sẽ bị tra hỏi giống như trên. Hạo Thiên lắc đầu thở dài, rồi nhìn người bên cạnh lo lắng hỏi
“ Bị mẹ thầy hù rồi phải không? Có làm em khó chịu không?”
Thật ra mẹ thầy đối xử với Nhật Hạ rất tốt, tuy luôn hỏi cô này nọ nhưng luôn dùng ánh mắt tràn đầy tình thương nhìn cô, còn nắm cả tay cô để dễ bề tâm sự. Nhật Hạ không khó chịu một chút cũng không ngược lại cô rát cảm kích vì lâu rồi cô chưa được tình thương như thế. Nhật Hạ tâm tình đang rất hạnh phúc cười tươi thành thật đáp
“ Dạ làm gì có ạ. Ngược lại em rất thoải mái và vui ạ. Mẹ thầy tốt thật đấy.”
Hạo Thiên bị cô hù cho sợ. 10 người tới nhà anh hết 9 người bị mẹ anh dọa cho sợ. Còn cô lại vui vẻ đón nhận mà còn rất vui nữa chứ. Anh lo cô bị mẹ mình hù cho mất cả lý trí
“ Em có chắc mình không sao không vậy?”
Hạo Thiên đầy nghi ngờ nhìn cô. Nhật Hạ chắc chắn nhìn thầy
“ Dạ có làm sao đâu ạ.”
“ Không sao thì tốt.”
Nhật Hạ và Hạo Thiên đang trên đường đến chỗ cấm trại, vì đang vui nên cô không ngại trêu người đang chở trước mặt.
“ Thầy! Lần cuối cùng thầy dẵn bạn gái về ra mắt gia đình là khi nào?”
Hạo Thiên có vẻ bất ngờ với câu hỏi của cô, khó hiểu hỏi
“ Sao em hỏi vậy.”
Nhật Hạ giả vờ nghiêm túc ra vẻ phân tích
“ Nhìn ánh mắt mẹ thầy lúc nhìn em sáng lấp lánh lên luôn như nhìn thấy con dâu. Thầy lâu lắm rồi không dẵn ai về đúng không?”
“ Không phải thầy dặn em đừng để ý mẹ thầy nói gì sao?”
Nhật Hạ liền cam chịu mà im lặng
“ Dạ.”
Nhưng 5 giây sau lại lên bền bỉ lên tiếng
“ Lâu lắm rồi đúng không thầy?”
Hạo Thiên bất lực thở dài
“ Có tin thầy cho em xuống đi bộ nếu em còn hỏi một câu nữa không?”
Nhật Hạ liền mín môi nhịn cười im lặng, ngồi phía sau ngắm cảnh đỡ vậy. Em hiểu mà thầy...