Nghe tiếng mở cửa, mẹ Hạo Thiên trong bếp đã đi ra, niềm nở chào đón.
“ Nhật Hạ đến rồi hả con.”
Nhật Hạ mỉn cười cúi đầu chào.
“ Dạ thưa bác con mới đến.”
“ Đi đường có xa lắm không con?”
“ Dạ không xa lắm ạ. Trường con cũng gần đây ạ.”
“ Sau này con cứ để Thiên nó qua, dạo này ngoài đường khói bụi thì ô nhiễm.nắng thì lại gắt, cực con lắm.”
Hạo Thiên bên cạnh nghe thấy bất bình
“ Rồi con trai mẹ thì không cực?”
“ Cũng biết mở miệng nói hai từ “con trai” mà còn dám hỏi, không sợ học trò cười ak?”
Anh liếc ngay sang Nhật Hạ. Đúng là cô đang cười thật. Gặp được ánh mắt của thầy liền thu nụ cười lại ngay.
“ Ak. Dạ con có chậu hoa hồng biếu bác ạ. Con không biết bác thích màu gì nên mua màu đỏ, nếu bác không thích … con có thể đổi ạ.”
Nhật Hạ vừa lo sợ vừa ngập ngừng đưa chậu hoa lên. Nhưng rất may là mẹ Hạo Thiên rất vui vẻ đón nhận, còn có vẻ là rất thích
“Con bé này. Đến là được rồi còn mang theo quà. Cảm ơn con. Bác đang tìm muốn trồng hoa hồng nhưng chưa biết mua giống ở đâu đây. Giờ thì có rồi.”
Tảng đá nặng nè trong lòng cô nãy giờ, nhanh chóng được thả xuống, Nhật Hạ vui vẻ mỉn cười đáp
“ Con mới là người cảm ơn ạ. Con nghe thầy nói bác có nấu sâm bổ lượng, cảm ơn bác đã nhớ tới con ạ.”
“ Không cần khách sáo. Không cần khách sao. Bác cũng rất thích ăn sâm bổ lượng mà cha con nhà này lại không thích ăn ngọt nên bác lâu rồi không được ăn. Sau này có con rồi, bác sẽ được dịp nấu thường xuyên hơn”
Nhật Hạ vừa nghe xong nụ cười tươi trên môi có phần ngượng lại. Đôi gò má bắt đầu nóng dần lên. Ai mà không thấy chứ. Biểu cảm xấu hổ của cô khiến bà thật sự muốn rước cô về mà. Nhìn sang thằng con bên cạnh, khiến suy nghĩ đó khựng lại, nếu rước con bé về cho nó, có phải thiệt cho con bé quá rồi không? Nên bà nhìn đứa con ruột của mình với con mắt không mấy thiện cảm, anh đang nhìn cô thì bắt gặp ánh mắt xem thường của mẹ đang nhìn chầm chầm mình, làm anh khó hiểu “ Có chuyện gì sao?”
Bà nhúng vai quay đi, vui vẻ dẫn Nhật Hạ ra khu vườn nhỏ phía ban công, giới thiệu cho cô tất tần tật mọi loại cây. Cùng may đây là chủ đề mà Nhật Hạ biết nên cả hai nói chuyện rất hợp nhau. Thậm chí Hạo Thiên bên cạnh đang đứng dựa cửa trở thành người vô hình. Nhưng không ai biết anh rất vui khi thấy Nhật Hạ thoải mái nói chuyện và chia sẻ với mẹ anh nhiều như vậy.
Anh thật ra luôn quan sát từng bước chân của Nhật Hạ, dù chỉ là hành động rất nhỏ, một nụ cười hay một ánh mắt chỉ cần cô có ý định mở lòng với mọi người xung quanh, anh đã càm thấy rất đủ.
Sau một hồi lâu, cả 3 mới di chuyển đến ghế sofa ngồi thưởng thức ly sâm bổ lượng mát lạnh. Nhưng chưa được bao lâu thì, bà nhận điện thoại, đứng dậy ra hiệu cho 2 đứa cứ ngồi chơi, bà vào phòng nghe điện thoại.
Phòng khách chỉ còn Hạo Thiên và Nhật Hạ, anh nhìn cô đang rất vui vẻ thưởng thức ly nước của mình, nhịn không được đành phải lên tiếng
“ Ngon không?”
Nhật Hạ cười híp cả mắt gật đầu vì miệng vẫn còn đang bận tí việc ăn uống.
Hạo Thiên rút tờ khăn giấy bên cạnh đưa cô, nhỏ nhẹ nhắc nhở
“ Ăn từ từ thôi. Coi chừng sặc”
Nhật Hạ đặt ly nước xuống, nhận lấy tờ khăn giấy, cẩn thận lau miệng
“ Có phải tối qua thầy về muộn nên ngủ không đủ giấc rồi phải không?”
“ Hửm… Hơi nhiều việc thôi.”
Nhật Hạ nghiêm trọng nhìn thầy.
“ Đã vậy còn chạy qua nhà em. Mắt thầy thâm đen như gấu trúc rồi kìa.”
“ Này em đừng có nói quá chứ. Làm gì đến nổi như gấu trúc”
Vừa nói vừa mở điện thoại lên soi. Đúng là đâu có thâm đến nỗi nào. Nhưng khi vừa nhìn qua ánh mắt Nhật Hạ, tự nhiên có chút chột dạ chuyển giọng mềm mỏng
“ Em đừng căng như vậy. Thầy không sao mà.”
“ Dự án của thầy khi nào kết thúc?”
“ Cuối tháng này. Còn khoảng 3 tuần nữa”
Nhật Hạ im lặng một hồi, đột nhiên phán một câu khiến Hạo Thiên giật cả mình
“ Từ giờ đến khi kết thúc dự án, thầy đừng qua tìm em nữa. Em cũng sẽ không làm phiền thầy, thầy cứ chuyên tâm vào dự án cho tốt thôi.”
Hạo Thiên bị bất ngờ mà á khẩu, ngơ ngác nhìn cô
“ Thầy nhìn em như vậy làm gì? Em thấy vậy là hợp lý nhất rồi. Chúng ta cứ quyết như vậy đi.”
Hạo Thiên vội lên tiếng:
“ Tôi đã đồng ý đâu?”
“ Nếu không đồng ý thầy sẽ làm gì?”
“ Thì…. Thì….”
Hạo Thiên bắt đầu ấp úng, nhưng trong chốt lát anh liền lấy lại thần sắc, tự tin nhìn cô
“ Em lấy đâu ra tự tin mà nghĩ tôi sẽ sang nhà tìm em vậy? Em dựa vào đâu mà nói chỉ cần em không phiền tôi liền có thể tập trung làm việc? Em đang nghĩ chúng ta là mối quan hệ gì vậy?”
Hạo Thiên nói một câu sẽ lấy thân lấn áp cô một phần, như đang cố tình dồn con thỏ nhỏ vào đường cùng. Nhật Hạ bị thầy làm cho ngại đến đỏ bừng cả mặt, cặp mắt đảo liên tục vì không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của thầy.
Hạo Thiên không dễ dàng bỏ qua như vậy, biết là đang làm khó nhưng vẫn thúc ép cô trả lời
“ Sao lại không đáp? Khi nãy thầy thấy em mạnh dạng lắm mà.”
Nhật Hạ xấu hổ chỉ biết một điều duy nhất, rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, sau này không gặp lại nhau nữa sẽ lại càng tốt hơn. Dù cả hai không phải là đang ở tư thế quá gần nhưng đủ để cô muốn tắt thở, cô né người sang, đứng bật dậy
“ Trời không … trễ… Ý em… là…. Sớm…. Không còn.. sớm nữa. Em về trước. Thầy chuyển lời đến bác, em về lun ạ. Bye thầy.”
Nói xong cô gấp gáp đi nhanh ra cửa. Hạo Thiên nhìn dáng vẻ lúng túng của Nhật Hạ như vừa đi ăn trộm mà lại bị chủ nhà bắt quả tang, không biết làm gì ngoài chạy trốn thật nhanh. Nhưng anh lại hỏi lớn
“ Vậy sau này tôi có được sang nhà tìm em không?”
Nhật Hạ chạm đến tay cầm cửa rồi, nghe câu hỏi đó, liền khựng lại 3s, sau đó để lai 2 chữ rồi bước vội ra khỏi không gian kia
“Tùy thầy.”
Hạo Thiên mỉn cười hài lòng và hài lòng hơn khi anh nhìn đến chiếc chìa khóa đang nằm ngay ngắn trên bàn. Đặc biệt chiếc chìa khóa đó còn có hình cô gái đang cười tít cả mắt, rất đáng yêu. Khiến anh nhịn không được mà cười lớn.
Hạo Thiên vừa thong thả bấm thang máy vừa bấm số gọi cho cô
“Đã về chưa?”
Nhật Hạ vừa bước ra cánh cửa đó liền thở phào, cô vội bấm thang máy không dám nghĩ gì nhiều, đi thẳng đến chỗ gửi xe, lúc này mới lục tung chiếc túi, phát hiện không có chìa khóa. Không ở trong túi thì chỉ có trên bàn. Nhật Hạ vò đầu suy nghĩ. Lại lên đó? Không lên đó thì làm sao về? Hay cứ quăng xe ở đây? Đi xe bus về?... Điện thoại trong túi reo lên. Nhìn màn hình là cô đã hiểu. Bình tĩnh thở rồi mới ấn nút trả lời. Đã thừa biết bỏ quên mà còn chọc. Nhật Hạ thật sự muốn dập ngay cuộc điện thoại này mà đi bộ về
“Thầy đang giữ chìa khóa thì làm sao em về?”
“ Ừm. Đứng đó đi, thầy xuống tới rồi.”
Nhật Hạ quay sang khu thang máy đúng là thầy vừa từ thang máy bước ra. Nhật Hạ vẫn còn xấu hổ chuyện khi nãy cộng với tính hậu đậu để quên đồ, khiến cô chỉ biết gượng cười nhìn thầy.
“ Xin lỗi thầy, phiền thầy phải xuống đến tận đây.”
Nói xong liền xòe hai bàn tay ra, vẻ mặt cầu khẩn “ cho em xin, lẹ lẹ để em còn về”. Hạo Thiên đưa vào tay cô là một chiếc túi đựng bình sâm bổ lượng.
“ Đem về, mẹ tôi gửi ba mẹ em dùng”
Nhật Hạ há miệng nhìn thầy, hửm??? Nhanh chóng cầm lấy cúi đầu cảm ơn
“ Dạ em cảm ơn ạ. Thầy gửi lời cảm ơn bác giúp em ạ.”
“ Ừm.”
Sau chữ ừm đó là không còn từ nào nữa. Nhật Hạ vẫn đưa hai tay ra dấu là đưa chìa khóa cho cô. Nhưng Hạo Thiên thì cứ đứng yên đó. Nhật Hạ nhỏ giọng nhắc nhở
“ Thầy ơi, cho em xin chìa khóa.”
Hạo Thiên nắm chặt tay trong túi quần, đắng đo suy nghĩ gì đó. Nhật Hạ thì cứ trông ngóng nhìn vẻ mặt của thầy mà đoán ý tứ. Nhưng nhìn hoài chẳng đoán ra được chỉ càng thấy mù mịt. Ánh mắt cô và thầy chạm nhau 5s. Hạo Thiên như vừa hạ ra một quyết định nào đó. Một tay xoa nhẹ mái tóc cô, tay còn lại lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho cô, còn không quên dặn dò
“ Cuối tháng này, chúng ta có hẹn ở quán bác Tôn. Em không được quên đấy, biết không?”
Nhật Hạ bị giọng nói ân cần cùng với xúc tác dịu dàng từ trên đầu, khiến cô như bị u mê.
“ Dạ.”