Thanh Xuân Của Tôi Và Bạn Cùng Bàn

Chương 5: Bạn cùng bàn trong công ty. . .




Ngày suy nghĩ, tối lại nằm mộng. . .

Vào 1 buổi học buồn chán và rãnh rỗi, tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài:

- Khi nào chiếc lá cuối cùng ngoài kia rơi xuống, tôi sẽ lìa đời!

Lâm nhìn ra hàng cây xanh tươi tốt nhà trường đang trồng, hơn 20 cây to ụ, thẳng tắp, chép miệng:

- Cậu còn yêu đời nhỉ?

- Dĩ nhiên rồi!- Tôi bật cười. Lâm đưa tay búng cái chóc vào trán tôi:

- Cậu điên thật đấy!

Tôi xoa xoa trán bĩu môi:

- Cứng nhắc như cậu thì có gì thú vị? Con gái chẳng ai thích tuýp người đó cả...

Lâm nhìn tôi rất lâu, rồi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Tôi tưởng cậu ấy giận thì đưa tay khều khều vai cậu ấy nhỏ giọng:

- Đùa tí mà giận à? Nhỏ mọn vậy ư?

- Không... nhưng...- Cậu ấy hơi nhíu mày rồi chẳng biết nói thêm câu gì, liền bị tôi trêu:

- Ý cậu nói Quỳnh Quỳnh lớp bên thích cậu chứ gì? Haha...

- Này!- Cậu ta gắt lên. Đang trong tiết học nên lớp khá im lặng, tiếng cậu ấy đột nhiên lớn hơn mọi khi. Cô Loan đang giảng bài phía trên, liếc xuống:

- Lâm, cô đọc bài đến đâu rồi? Đọc tiếp xem!

Lâm làm mặt lạnh đứng dậy, lật qua lật lại giữa 2 trang sách, không biết chỗ đọc. Tôi cũng không biết đến đâu, len lén hỏi cô bạn bàn trên nhưng cô bạn cũng không biết, nãy giờ hồn chúng tôi treo ngược trên cành cao thì phải. . .

- Không biết thì đứng hết tiết cho cô!- Cô thản nhiên "đề nghị". Đó là lần đầu tiên Lâm bị bắt mất trật tự trong giờ học. . .

Tiếng đồng hồ báo thức làm tôi bừng tỉnh, tôi đưa tay dụi mắt:

- 7 giờ! Trễ rồi!- Tôi hét lên, quăng cái đồng hồ báo thức luôn.

Chết tiệt, đáng ra đã thức từ sớm rồi, khổ nổi muốn mơ thêm 1 chút nữa nên cứ nán lại ngủ thêm...

Tôi thay quần áo, make up với vận tốc ánh sáng rồi chạy xe đến chỗ làm. May quá, vừa kịp lúc, không bị trừ lương.

Tôi tra thẻ nhân viên của mình, tranh thủ chỉnh lại đầu tóc rồi sải bước đi vào chỗ ngồi cạnh con Yến. Tôi hỏi:

- Tối hôm qua mấy giờ mới về?

- 11 giờ. . .- Nó đảo mắt suy nghĩ rồi trả lời. Nó đập tay lên tay tôi.- Lúc tối mày về sớm, không là sẽ biết...

- Biết cái gì?

- Biết. . .

- Mọi người chú ý!- Trưởng phòng vỗ tay, tôi ngẩng đầu lên. Lâm, Lâm đi với trưởng phòng... Con Yến bịt miệng tôi lại trước khi tôi hét lên. Trời ơi, không ngờ... oan gia ngõ hẹp. Tôi có nghe trưởng phòng nói bên dân sự mới tuyển thêm người, còn là du học sinh, ai dè . . .

Tôi lấy túi xách che mặt mình lại, nấp sau màn hình máy vi tính. Con Yến vỗ lên đầu tôi:

- Chuyện ban nãy tao sắp nói đấy!

Tôi chép miệng rồi nhìn xung quanh, mấy bà chị đồng nghiệp bị Lâm hút mất hồn rồi còn đâu. Mắt ai cũng mở to sáng lấp lánh, miệng há rộng chữ O. Vẻ mặt cậu ấy yên tĩnh, y như lần đầu gặp mặt nhau. Tim tôi đập "thịch" một tiếng trong lồng ngực. Lâm điềm tĩnh gật đầu chào:

- Chào mọi người, tôi là Võ Hoàng Lâm, nhân viên mới, xin được giúp đỡ...- Giọng Lâm trầm ấm. Tôi nhìn cậu ta thật lâu, không hề hay biết cậu ấy đã bước đến cạnh mình, chọn chỗ bên cạnh tôi. Cậu ta im lặng làm như không thấy sự tồn tại của tôi khiến tôi chột dạ, kéo ghế nép sát vào con Yến.

- Alo?- Con Yến nghe điện thoại, nét mặt vui vẻ lập tức biến mất, thay vào đó, gương mặt xinh đẹp yên lặng như tờ. Tôi không biết phải miêu tả nét đẹp của con Yến thế nào nữa, thanh tú và trầm lặng, đôi mắt rũ rất buồn, khác với vẻ ngoài tươi tỉnh nó hay thể hiện.

- Được, chiều nay em về sớm, chúng ta gặp nhau đi!- Nó nói rồi tắt máy. Tôi tò mò hỏi:

- Ai vậy?

- Là ông Duy.- Nó kéo ghế ngồi sát màn hình máy tính hơn. Duy là người yêu cũ của nó.

Năm nhất, bạn tôi xinh đẹp như thiên thần, vóc dáng thon gọn, cao ráo vừa nhìn đã bị thu hút. Tôi không chắc mình xinh đẹp hơn nó nhưng gương mặt tôi trông vui vẻ hơn rất nhiều. Bạn tôi xinh đẹp là thế, nhưng lại bị phụ tình. Duy chỉ xem nó là người thay thế, đến khi bạn gái cũ đòi quay lại thì vứt bạn tôi đi như 1 món đồ chơi. Con Yến bảo tôi, nó đơn phương Duy lâu lắm rồi, yêu thương chỉ cần cho đi không cần nhận lại, vậy mà...

Hôm chia tay đã là hơn năm 2, con Yến ôm tôi khóc ngất. . .

Chả biết sao, tôi vốn nổi tiếng hiền lành từ mấy năm tiểu học mà cũng có ngày... đòi lại công bằng cho bạn thân. Tôi và con Yến ngồi ăn KFC, tình cờ gặp Duy và bạn gái anh ta cũng đến. Cô bạn gái anh ta đúng là mặt dày hơn cả mặt đường, lúc đi ngang còn huých vào vai con nhỏ. Nè, chịu đựng thì cũng có ngày phản công chứ!

Tôi cầm ly coca trên bàn mình, hùng hổ đi đến trước mặt đôi "dâm phu dâm phụ" đó:

- Nè, cô không biết xấu hổ à? Giành bồ người khác còn thách thức à?

- Sao thế?- Cô ta ỷ có bạn trai ở bên cạnh thì bật lại tôi, khuôn mặt trát đầy kem phấn kênh kiệu trông cực kỳ ngứa mắt. Tôi chưa từng đánh ai, kể cả mắng chửi cũng không dám, nhưng hôm nay, tôi phải đánh cho cô ta sưng như cái đầu heo, có 10 bạn trai cô ở đây đi nữa thì tôi cũng chẳng sợ!

- Đồ mặt dày!- Tôi hất ly coca trên bàn vào mặt cô ta. Con Yến hoảng hốt chạy đến ngăn tôi lại nhưng ả kia đã tức tốc đánh trả khiến tôi ăn 1 bạt tai. Tôi xô con nhỏ, xoắn tay áo lên lôi cô ta ra ngoài bàn, chẳng biết can đảm đâu mà gào lên:

- Mọi người xem này, giật bồ người khác còn kiếm chuyện đây này! Hôm nay em phải đánh cho chừa tội, đừng ai vào can em!

Con Yến lúc đầu còn cản tôi nhưng lúc sau lại cản ông Duy lại, còn bảo tôi tát mạnh vào, nó không chửi thì thôi, đã chửi phải chửi cho hết đường về. Tôi nhào vào đánh. Tôi càng đánh càng hăng, đánh đến nỗi má cô ấy cũng nhìn không ra. Do cô ta mặc váy mang giày cao gót nên không làm gì được tôi, tôi xô cô ta ngã, nắm đầu mà vả cho đỡ ngứa mắt...

10 phút sau bảo vệ lên mời tôi và "đồng bọn" ra làm việc. Tôi biết đánh người là sai nhưng ức quá thì biết làm sao? Hôm đó tôi và con Yến chỉ biết nhìn nhau cười rồi... nộp phạt. Tôi chừa luôn cái tật "làm chị đại đòi công bằng", can đảm liền bị ai rút đi mất rồi!

- Tiểu nhân! Còn hẹn gặp mày làm gì? Muốn tao đánh con bồ hắn nữa à?- Tôi gắt, giọng hơi lớn nên thấy Lâm xoay đầu nhìn tôi, tôi lè lưỡi, nói bậy rồi!

- Mày nghĩ tao còn luyến tiếc tình cũ à? Mơ đi con! Lần này tao đến để hắn thấy tao đã xinh đẹp thế nào...- Con Yến hất tóc. Có vậy chứ, như vậy mới xứng làm bạn tôi. Tôi ôm vai nó:

- Có cần chị đi cùng không?

- Không, tao định nhờ anh... Tuấn đi cùng cho hắn biết khó mà rút lui.- Nó mỉm cười. Tôi lại thấy tội nghiệp cho anh Tuấn khi bị liệt vào bestfriendzone haizzz...

- Mày định để người ta chịu thiệt thòi đến khi nào?

- Ai bảo lúc tao tỏ tình anh ấy lại không thích tao, bây giờ thì trễ rồi...- Nó từ tốn nói, trong đôi mắt buồn chất chứa nhiều điều. . .

Đúng thật, con gái chẳng bao giờ để phí hoài tuổi thanh xuân với những cuộc tình không có kết quả, với lại, tôi và nó cũng đâu còn trẻ trung gì nữa.

- Ê, còn nhớ cái vụ Lâm bênh mày, đánh... lớp trưởng không?- Con Yến nói nhỏ qua tai tôi rồi nhìn về phía Lâm bật cười. Tôi hoảng hốt đánh vào vai nó:

- Nói nhỏ thôi!

Chẳng thấy ai nói xấu trước mặt người khác lại công khai như thế. . .

Lớp trưởng thích tôi, tôi lại không thích cậu ấy. Cậu ta bị tôi từ chối, thế là moi móc nhiều chuyện để tôi bị giáo viên quở mắng. Mang thiếu 1 quyển sách cũng bị báo cáo, bỏ tờ giấy không rơi vào sọt thì viết ngay vào xả rác bừa bãi, ngay cả việc tôi nghe nhạc trong giờ học cũng bị lôi ra nói. Tôi tức lắm, quyết định nói chuyện rõ ràng:

- Cậu đừng có đàn bà như thế có được không? Nếu còn tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt ấy nữa thì bảo mẹ cậu may áo dài mặc đi học đi!

- Nè, tôi chỉ làm đúng quy định của nhà trường thôi!- Cậu ta gân cổ lên cãi lại.

- Nói cậu là đàn bà thì xúc phạm phụ nữ quá.- Tôi bực mình khoanh tay trước ngực, không biết mắng thêm cái gì nữa. Cậu ta tức tối giơ tay lên định tát tôi, tôi thì nghênh mặt:

- Có ngon thì đánh đi!

Cậu ta chưa kịp đánh thì bị Lâm cầm tay lại, đánh 1 cái vào mặt sưng tấy:

- Ngày 22/4 cậu mang quà bánh vào lớp, 23/4 ăn vụng trong giờ học, 24/4 không có sách Ngữ Văn...

Chẳng hiểu sao lúc đó tôi thấy Lâm soái ca kinh khủng, tim cũng rung rinh quá chừng. Sau vụ việc ấy, lớp trưởng không kiếm chuyện với tôi nữa, cũng chẳng dính dáng với nhau, tôi nghe phong phanh lúc ra về còn định chặn đường tính sổ với Lâm nhưng bị cậu ta đánh cho tơi bời. Bù lại, tôi thân thiết với bạn cùng bàn hơn, tranh thủ làm vài cái bánh cupcakes mang vào tặng nữa cơ. . .

- Ngon không?- Tôi chớp chớp mắt hỏi. Lâm bình thản cắn 1 cái rồi nhìn tôi thở dài:

- Bánh hơi bị...

- Bị ngọt à?

*Lắc đầu*

- Bị mặn?

*Lắc đầu*

- Bị chua á?

*Lắc đầu*

- Vậy thì bị cái gì?- Tôi gãi đầu, tôi đã nếm thử rồi, rất vừa ăn nha.

- Bánh hơi bị ngon!- Cậu ta mỉm cười. Tôi phì cười đánh vào vai cậu ta 1 cái:

- Còn quanh co!

- Khoa học có chứng minh, ăn bánh ngọt khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc hơn, không ngờ là có thật...- Cậu ta cung cấp cho tôi thêm 1 dữ liệu mới, tôi gật gật đầu:

- Vậy khi nào rãnh tôi sẽ làm cho cậu "hạnh phúc"!

Lâm nhìn tôi, ánh mắt hơi kỳ lạ, cậu ta nửa cười nửa không, cắn 1 miếng bánh gật đầu:

- Không được nuốt lời. Không rãnh cũng phải làm!