Thanh Xuân Của Tôi Và Bạn Cùng Bàn

Chương 4: Thơ "tình"...




Phong cười nhạt nhìn Lâm. Lâm bây giờ nói nhiều hơn lúc trước, câu nào cũng xoáy vào Phong giống như trả đũa chuyện cũ, cậu ta hay bị Phong đá đểu không ít lần thuở còn cắp sách đến trường thì phải...

Tôi giơ tay:

- Gọi lẩu là tốt nhất!

- Vậy chúng ta gọi lẩu hải sản đi.- Kim vui vẻ cầm menu lên tiếng. 2 cậu bạn cùng lớp được xem là 2 thái cực lửa và nước lần này đồng thanh:

- Lẩu bò đi!

- Hai cậu ăn lẩu bò à?- Tôi cắn đũa, tròn mắt hỏi.

- Cậu bị dị ứng với tôm!- Lần này lại cùng nhìn tôi đồng thanh. Con Yến huých vào tay tôi:

- Đúng là xinh gái bao giờ cũng có lợi! Thôi, ăn lẩu bò vậy!

Tôi vội vàng lắc đầu:

- Cứ ăn hải sản đi, dạo này tôi đỡ dị ứng hơn rồi, không ăn tôm chắc không sao đâu!

Lâm vẫn một mực kiên định, nói:

- 1 cái lẩu bò, 3 người chúng tôi ăn chung!

- Được đấy!- Phong cầm ly nước lên uống nở nụ cười. Thấy vậy cô Loan gọi 8 cái lẩu hải sản, 1 cái lẩu bò cho riêng 3 người.

Lẩu dọn lên, trong lúc chờ cho sôi, chúng tôi ngồi tán dốc. Lâm lần này khá cởi mở, ai hỏi chuyện gì cũng trả lời.

Rồi lại 1 câu hỏi tế nhị có liên quan đến đời sống riêng tư của cậu ấy và tôi:

- Cậu có bạn gái chưa? Vy đến giờ vẫn chưa có bạn trai đấy!

Vô duyên, tôi không có bạn trai thì liên quan gì đến việc cậu ấy có bạn gái hay chưa!

- Có rồi!- Lâm nhẹ nhàng trả lời, câu nói nghe thật bay bổng nhưng làm lòng tôi rơi xuống đáy vượt. Hôm nay, cậu ấy quan tâm tôi rồi tát tôi 1 cái... thật đau. Tôi vẫn bình thản như thường, uống ly trà đá trên bàn, môi khô khốc. Cũng giống như lúc Quỳnh tỏ tình với cậu ấy, cô hot girl khối 10 chai mặt đi cưa cậu ấy năm lớp 11, rồi rất nhiều, rất nhiều cô theo đuổi cậu ấy năm lớp 12, tôi vẫn ỉm im không động tỉnh dù tôi thích cậu ấy muốn phát điên, tôi chỉ bình tĩnh cho qua, cho qua hết.

Phong nghe được câu ấy thì vui mừng ra mặt:

- Tôi và Vy 5 năm rồi vẫn chưa có người yêu!

- Tôi cũng vậy thôi...- Lâm ngã lưng ra sau tựa vào ghế, khoanh tay trước ngực thản nhiên. Tôi nhíu mày, bạn gái và người yêu khác nhau ư?

- Vậy sao cậu nói có bạn gái rồi?- Phong không hiểu hỏi lại.

- Xem phản ứng của bạn cùng bàn ra sao ấy mà. Xem ra, chẳng có tí trọng lượng...- Lâm chống cằm liếc sang tôi. Cái chiêu này cậu dùng bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần như thế đều làm tâm trạng tôi rơi xuống đáy vực, sắp chết đuối rồi mới vớt lên. Hành hạ tôi như vậy chắc cậu đô con thêm!

- Có ai còn giữ bài thơ duy nhất về bạn cùng bàn năm lớp 12 không?- Cô Loan, cô chủ nhiệm tôi tận 3 năm cấp 3 do xin trường, lớp tôi là lớp duy nhất được 1 giáo viên chủ nhiệm hẳn 3 năm.

Năm lớp 12, vào tiết ngoài giờ, cô bảo mỗi bạn đều phải viết 1 bài miêu tả bạn cùng bàn. Lúc đọc lên cho cả lớp nghe, chỉ có 1 bài thơ 7 chữ duy nhất còn lại đều là văn xuôi, tuy chỉ có 8 câu nhưng không ai có thể quên được:

" Thanh xuân tuổi trẻ có mấy lần?

Lỡ thương cô bạn tóc xoăn xoăn,

Ngày ngày ngồi cạnh lòng nhung nhớ,

Đêm về trằn trọc nỗi bâng khuâng,

Nụ cười rạng rỡ hoa nào sánh?

Hồn nhiên vui vẻ tựa búp măng,

Áo dài thướt tha vô tư lự,

Để mảnh tình tôi mãi âm thầm. . ."

(Có mang đi tỏ tình với cô tóc xoăn nào đấy thì nhớ công Win se duyên nhé 😂)

Vâng, tôi ngưỡng mộ cô bạn nhận được bài thơ ấy lắm, cả lớp tôi bây giờ vẫn chưa biết cô bạn có nụ cười tươi tắn như hoa là ai. Tôi thích bài thơ đến nỗi save ảnh chụp về, học thuộc bài thơ. Bút tích rất giống của Lâm nhưng tôi lại không nghĩ là Lâm viết!

- Chuyện qua lâu rồi thì bỏ qua đi.- Lâm chép miệng. Con Yến phá lên cười:

- Còn không phải cậu viết à?

Cả dãy người cười cái rần rồi bọn họ đưa mắt nhìn tôi. Tôi... sao? Không giống, không giống tí nào!

Tôi đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Ngày mai các cậu phải đi làm chứ?

- Tất nhiên rồi, thứ 2 mà! Đừng đánh trống lảng hỡi cô em tóc xoăn xoăn, nụ cười hoa nào sánh!- Con Yến lấy mấy lọn tóc uốn của tôi ngoáy ngoáy ngón tay làm cả lớp được 1 trận cười no nê. Lâm nheo mắt cười nhìn tôi:

- Đến bây giờ cậu vẫn chưa biết nữa cơ đấy!

Tôi có bao giờ biết cái gì đâu? Vốn dĩ như thế dễ sống hơn mà.

- Hôm nay là cuộc họp lớp chứ không phải để tỏ tình đâu!- Tôi chu môi. Phong nói đỡ cho tôi:

- Chuyện hồi trẻ bỏ qua đi, bây giờ ăn được rồi!

Phong đứng lên giở nồi lẩu, giơ tay ra định cầm chén tôi gắp thịt vào thì Lâm đã nhanh tay hơn, dùng đũa của cậu ấy gắp vào chén tôi, đẩy về trước mặt trong khi tôi đang trợn tròng mắt chữ A mồm chữ O:

- Ăn đi!

Tôi đảo mắt nhìn sang những người khác, bọn họ dường như cũng nhìn thấy được cuộc tranh chấp vừa xảy ra. Tôi cười giả lả đứng dậy định gắp miếng thịt cho cả 2 thì cả 2 người đồng loạt đẩy chén ra khiến tôi không biết nên gắp cho ai trước. Tôi lúng túng nhìn qua nhìn lại giữa 2 cái chén, cả lớp cũng chăm chú xem chuyện vui. Làm sao đây? Làm sao đây? Ối...

Tôi run quá cho miếng thịt vào miệng rồi ngồi xuống, vừa nhai vừa mếu. Con Yến đập đũa cái bốp, xoay qua hạnh hẹ tôi:

- Mày đói vậy luôn đó hả Vy?

- Mọi người cũng ăn đi!- Tôi khổ sở mời mọi người, miếng thịt bò vẫn dai nhách trong miệng, cứ mắc ở cổ suốt, không tài nào nuốt trôi được...

Lâm lại tiếp tục gắp đầy chén cho tôi, ân cần vuốt đầu tôi như đứa trẻ:

- Dạo này cậu gầy quá, ăn nhiều vào!

Size quần 28, mặc áo M thì có được xem là gầy không? Tôi liếc cậu ta, gắp mấy miếng thịt vừa gắp trả lại vào chén thì cậu ta mặt dày reo lên:

- Ôi, Vy gắp thức ăn cho tôi này!

Tôi kiềm nén lắm mới không đập cái chén vô đầu cái tên hách dịch này. Phong nhìn tôi, tôi đứng dậy gắp miếng thịt mới toanh trong nồi lẩu vào chén cậu ấy:

- Ban nãy tôi chỉ trả thịt lại thôi, bây giờ mới là gắp thật này!

Phong vui vẻ nở nụ cười, Lâm liền dập tắt niềm vui bé nhỏ ấy:

- Năm lớp 12 bọn tôi còn ăn chung hộp cơm, chung cái muỗng nữa đấy. Chỉ việc gắp thôi thì có gì to tát!

Tôi nhớ Lâm của những ngày đầu năm học quá đi, im lặng như tờ, cạy miệng cũng không nói, càng không biết nói móc người khác sâu cay như vậy!

- Thôi được rồi Lâm ạ, cậu có thù với Phong từ kiếp trước à?- Kiệt thở dài. Phong liền lập tức liếc xéo cậu ta 1 cái:

- Tôi với cậu còn không phải kẻ thù lớn nhất ư?

Năm ấy còn đánh nhau vì cô bé lớp 10, Kiệt thích con bé bằng cả tấm lòng, còn con bé thì cũng thích Phong bằng cả tấm chân tình. Một hôm con bé bị từ chối, Kiệt lập tức "hỏi cho ra lẽ", bọn con trai đôi co qua lại vài tiếng thì đánh nhau thôi. Nhưng không sao cả, 2 tháng trước, cả lớp vừa mới đi ăn đám cưới của Kiệt và cô bé đó, điều này chứng minh "nước chảy thì đá mòn" là có thật. . .

Cả lớp ồ lên làm Kiệt vuốt vuốt mặt. Phong phì cười:

- Nếu năm đó tôi đồng ý lời tỏ tình của con bé khác gì nuôi vợ tương lai của cậu?

Lại 1 trận cười nữa phát lên. Họp lớp là vậy đó, chỉ cần gợi lại những chuyện đã từng "gay go" 1 thời liền thấy vui vẻ chứ không căng thẳng như lúc vừa xảy ra chuyện ấy.

Phải chi tôi cũng biết chồng tương lai của mình là ai để đỡ yêu nhầm thì tốt biết mấy!

- Phong cũng làm hẳn bài thơ tặng Tiểu Vy mà... nhỉ?- Lan đột nhiên nhớ lại. Đúng là có thật, xấu hổ thật đấy! Mặt tôi đỏ rần lên...

Phong đứng dậy trấn an cả lớp đang xôn xao bàn tán:

- Chuyện cũ bỏ qua đi!

Thơ của Phong không hay bằng của người nào đó nhưng rất thật do phải làm trong vòng 5 phút, tôi nhớ không rõ lắm, chắc như thế này:

"Một thuở áo trắng tôi đến trường,

Thấy bạn xinh xắn lòng vấn vương,

Hiền lành, ngây thơ cùng chăm chỉ

Chẳng hiểu hoa gì tên Tiểu Vy?"

Tôi còn được so sánh hẳn với hoa gì gì đấy, chả biết hoa gì mà trùng tên tôi í. Cái này là do... bị ban giám khảo hội thi thời trang mùa xuân chơi khâm... chuyện này để sau tôi kể, Lâm có dính dáng vào nữa đấy! Xùy...

- Cậu có đạo thơ không đấy?- Lâm hờ hững hỏi lại. Năm ấy cậu ấy bực tức bỏ về giữa chừng, còn nhìn Phong bằng cặp mắt... hình viên đạn ghê lắm!

Cả lớp căng thẳng... nhìn vào tôi. Sao hôm nay họp lớp mà cái gì cũng chĩa vào tôi thế huhu!

Tôi vỗ tay 3 cái:

- Ai còn nhắc đến chuyện riêng của tôi nữa thì tôi cạch mặt cho đấy!

- Mày cũng biết cạch mặt nữa ư?- Con Yến vỗ vỗ vai tôi làm cả lớp xoay mặt đi nơi khác mỉm cười. Do tôi thân thiện, không giận dai thôi, nhưng tôi... cạch mặt được thật đấy!

- Tiểu Vy, mai cậu còn phải đi làm. Trễ rồi, tôi đưa cậu về!- Lâm lịch thiệp đứng dậy nhường chỗ cho tôi bước ra. Cả lớp ồ lên, che miệng ghen tỵ. Tôi vẫn cứng ngắc ngay tại chỗ. Phong cũng đứng dậy nói:

- Để tôi đưa Vy về được rồi!

- Đúng đấy, tôi sẽ về với Phong. Lâm chạy xe kinh khủng lắm, cứ như lái xe đua vậy.- Tôi thấy mình được giải vây thì đứng dậy, định đi cùng với Phong. Lâm nhìn tôi khá dửng dưng:

- Cậu đi về với Phong?

- Ừm...- Tôi lấy hết can đảm gật đầu.

- Được thôi!- Xong rồi cậu ta ghé vào tai Phong nói nhỏ cái gì đó khiến Phong hơi khựng lại rồi cười giả lả:

- Hôm nay tôi trả tiền, tôi đưa Vy về đây!

Lâm nhìn tôi, là liếc nhìn thì đúng hơn, cậu ta nhoẻn môi cười lạnh lùng đến đáng sợ:

- Ngày mai... gặp lại!

Tôi hít 1 hơi thật sâu... ngẩng cao đầu, đúng vậy, làm người phải ngẩng cao đầu, chép chép miệng 2 cái rồi luống cuống chạy theo phía sau Phong. . .

1 tràng cười phía sau vang lên giòn giã. . .