Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 18




Quý Vân Phi không biết Tưởng Tiểu Mễ bị sao, ngỡ mình nói sai cái gì, cậu vội kéo ống tay áo của cô, "Cậu sao vậy? Mình nói sai gì hả? Cậu nói mình đi mình sửa."

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Không có."

"Vậy cậu xoay mặt qua đây, cậu không xoay lại tức là đang giận."

"..."

Tưởng Tiểu Mễ nguýt cậu, lại nghiêng mặt ổn định tâm trạng, chưa kịp ngoảnh lại thì trong tay cô có thêm một bịch kẹo.

"Đừng giận." Quý Vân Phi cho cô bịch kẹo QQ.

Tưởng Tiểu Mễ quay lại nhìn cậu, "Mình không có giận."

"Mai mốt đừng hở ra là quay mặt sang chỗ khác, đưa lưng với mình, biết chưa?"

Tưởng Tiểu Mễ lặng lẽ xé bịch bánh, lấy vài viên kẹo bỏ vào miệng, vị chua hoà lẫn trong cái ngọt, dư vị ấy giống như tình yêu thanh xuân ngọt ngào.

Tan học, các bạn lục tục ra về. Quý Vân Phi muốn ở lại sắp xếp phòng thi nên cậu cầm ba lô của mình lẫn của Tưởng Tiểu Mễ lên, "Cậu ra ngoài hành lang chờ mình, mình xếp lại bàn ghế rồi dán số báo dánh xong rồi chúng ta cùng về."

"Được."

Quý Vân Phi bận tối mắt trong phòng cùng vài bạn khác, Tưởng Tiểu Mễ ngồi thảnh thơi ăn kẹo.

"Ôi giời! Lại ăn này nữa hả? Ăn đến nghiện luôn rồi à?" Tằng Kha đi tới, rất tự nhiên lấy vài viên kẹo ăn.

Tưởng Tiểu Mễ không kể cô nàng nghe rằng bịch kẹo là do Quý Vân Phi mua cho cô.

"Xếp bàn ghế xong rồi à?" Tưởng Tiểu Mễ hỏi xong liền nhìn dáo dác vào phòng học, mấy bạn nam vẫn còn lúi cúi kéo bàn.

Tằng Kha nhàn nhã đáp, "Nhờ phước của cậu đó, Quý Vân Phi kêu mình khỏi dọn, để đám con trai họ làm được rồi." Cô nàng nghiêng đầu nhìn Tưởng Tiểu Mễ:, "Nhắm môn Toán qua không?"

Tưởng Tiểu Mễ thở dài, "Không biết nữa."

Tằng Kha hai tay chống cằm, "Đừng nghĩ nhiều, thi tốt hay không tốt cũng như nhau, dù cậu có thi được 110 điểm thì chú Tưởng cũng sẽ tìm đại lý do nào đó bắt cậu về Bắc Kinh học, cậu một thân một mình ở Thượng Hải, chú và cô Tưởng nhất định lo lắng."

Tưởng Tiểu Mễ chia cho cô nàng thêm vào viên kẹo, "Khỏi an ủi mình, sức mình tới đâu mình biết mà. Còn cậu kìa, mình đi rồi cậu sao giờ? Còn ai tán dóc bí mật nho nhỏ đó với cậu nữa?"

Bí mật nho nhỏ đó có liên quan tới Hoắc Dương.

Tằng Kha cười, "Mỗi ngày cứ đúng giờ mình sẽ báo cáo tiến triển cho cậu." Sau đó, cô nàng nhìn xuống sân bóng rổ, Hoắc Dương và Đằng Tề đang chơi bóng với hội bạn. Ôi, không biết tới chừng nào cô mới được đứng ở sân bóng cầm áo dùm cậu ấy, rồi đưa nước cho cậu ấy uống.

"Đi thôi." Quý Vân Phi đã xong việc, cậu vỗ nhẹ đầu Tưởng Tiểu Mễ, đeo luôn hai ba lô lên vai.

Tằng Kha muốn ở lại xem Hoắc Dương chơi bóng, nên vẫy tay chào họ.

"Tằng Kha thích Hoắc Dương?" Qua khỏi cua quẹo cầu thang, Quý Vân Phi hỏi Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên, "Sao cậu biết?"

Quý Vân Phi, "Trong đám loi nhoi đó, mặt mày nhìn tạm được chỉ có Đằng Tề và Hoắc Dương, nhưng Đằng Tề học hành bình thường, Tằng Kha sẽ không thích, vậy thì chỉ còn Hoắc Dương."

Tưởng Tiểu Mễ không nói phải hay không, cô không muốn rêu rao bí mật của bạn thân, dù người đó là Quý Vân Phi đi chăng nữa, cô bèn lảng sang chuyện khác, "Gì mà mặt mày nhìn tạm được?" Đằng Tề và Hoắc Dương tính ra cũng đẹp trai đó chứ.

Quý Vân Phi, "Phải coi so với ai."

Tưởng Tiểu Mễ cười, "Tự kỷ."

Quý Vân Phi có lòng nhắc nhở, "Nếu người Tằng Kha thích là Hoắc Dương, cậu khuyên bạn ấy cảm mến bình thường được rồi, đừng quá nghiêm túc."

"Là sao?" Tưởng Tiểu Mễ không hiểu ý của cậu.

"Hoắc Dương có bạn gái rồi, học trường khác, là bạn học cấp hai của cậu ấy."

"..."

Một lát sau, Quý Vân Phi thấy Tưởng Tiểu Mễ vẫn im lìm, "Cậu đừng lo lắng quá, chờ có cơ hội thì bóng gió cho Tằng Kha hiểu là được."

Tưởng Tiểu Mễ "ừ" một tiếng, những chuyện như thế này không hề có cách giải quyết tốt nhất.

Trời trở lạnh, dì lái xe đưa đón Tưởng Tiểu Mễ, Quý Vân Phi vẫn đạp xe đến trường. Ba của cậu muốn tới đón nhưng cậu không cho, chỉ nói rằng muốn rèn luyện cơ thể. Cậu vẫn như trước tiễn Tưởng Tiểu Mễ về nhà mỗi ngày, khác biệt là xe của Tưởng Tiểu Mễ chạy trên đường cao tốc, còn cậu đạp xe trên vỉa hè, cách nhau một vành đai xanh.

Tưởng Tiểu Mễ ngồi ở ghế phụ, vừa lên xe liền ngó ra cửa sổ xe. Có lẽ dì biết Quý Vân Phi vẫn tiếp tục tiễn cô về nhà, nên mỗi lần lái xe đều chạy làn xe trong cùng, nói rằng tránh tầm nhìn của xe sau. Tốc độ đạp xe của Quý Vân Phi tương đương với xe họ, nên cô và cậu có thể song song nhìn thấy nhau. Thỉnh thoảng cậu nhìn cô cười, nụ cười rất ranh mãnh.

Ngày thi thứ ba, môn thi đầu tiên là Ngữ văn, môn thứ hai là Hoá học, đối với Tưởng Tiểu Mễ, hai môn này rất nhẹ nhõm. Chiều này sẽ thi Toán, lúc cô ngồi chờ giám thi phát thi, trái tim cô đập thật mạnhg. Bài thi chưa phát tới bàn cô, cô đã cầm bút vẽ lung ta lung tung lên tờ nháp. Dù biết xác xuất thi được 110 điểm rất thấp, nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng, cầu mong đề thi lần này dễ nuốt.

Tiếng chuông hết giờ làm bài vang lên, khi giám thị thu bài, Tưởng Tiểu Mễ thở dài. Khỏi cần chờ có điểm, cô cũng biết mình phải về Bắc Kinh học rồi, vì đề thi kì này còn khó hơn đề giữa kỳ, cô còn chưa kịp làm hai bài cuối.

Quý Vân Phi nộp bài thi sớm nửa tiếng, theo quy tắc, sau khi nộp bài thi không được phép ở lại khu vực thi, khi nghe thấy tiếng chuông, cậu chạy như bay lên lầu. Độ khó bài thi lần này tăng lên, cậu vẫn làm được nhưng đối với Tưởng Tiểu Mễ thì rất khó khăn.

Khi cậu tới cửa lớp, giám thị cũng vừa cầm bài thi đi ra. Các bạn học rời khỏi lớp, Quý Vân Phi len lỏi trong đám đông đi vào. Cậu ngồi xổm trước bàn của Tưởng Tiểu Mễ, hai tay khoanh lại để lên bàn, cằm tựa lên tay.

Tưởng Tiểu Mễ nhìn cậu, "Cậu lẹ thế?"

"Ừ, nghe tiếng chuông một cái là tớ chạy tới đây, ngồi chờ ngoài cửa nãy giờ." Cậu không dám nói mình nộp bài trước nửa tiếng, sợ làm cô buồn. Song, nhìn nét mặt của cô là cậu biết cô không làm được bài. Cậu im lặng cùng cô, không nói chuyện.

Tưởng Tiểu Mễ cất bút, thẻ học sinh vào hộp bút, trong lòng cô rất khó chịu.

Lúc sau, Quý Vân Phi lên tiếng, "Hôm qua tớ coi lại tài khoản của mình rồi, có nhiều tiền lắm, nào là tiền lì xì mấy năm nay, rồi tiền của ba mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội cho tớ, ba mẹ tớ chưa bao giờ quản lý chuyện tiền nong của tớ nên số tiền đó tớ giữ hết, tớ đếm rồi, đủ tiền lên Bắc Kinh thăm cậu mấy năm luôn."

Tay Tưởng Tiểu Mễ khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn cậu, "Cậu đang dỗ mình hả?"

Quý Vân Phi, "Dỗ cậu gì chứ? Tớ đã nói tới thăm cậu thì nhất định không thất hứa. Hồi nghỉ hè lớp chín, mẹ mình còn cho tớ tiền để tự đăng ký tham gia trại hè ở Mỹ, tớ đều tự làm hết, mẹ tớ cũng nói 16 tuổi không coi là nhỏ nữa, chuyện gì cũng phải tự mình quyết định. Chuyện học cũng thế, dù sao cũng không phải ba mẹ mình học."

Tưởng Tiểu Mễ, "Tự nhiên nói mấy cái này với tớ vậy?"

Quý Vân Phi cười dịu dàng, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, "Tớ muốn cho cậu biết, tớ không trẻ con, rất chín chắn, nói tới thăm là nhất định sẽ đi."

Tưởng Tiểu Mễ nhịn cười không được, "Ngày nào cũng ăn kẹo mà không trẻ con hả?"

"Chẳng phải vì muốn thấy cậu vui thôi sao?"

Quý Vân Phi vịn bàn đứng lên, "Đừng nghĩ nhiều, ba cậu vốn muốn bắt cậu về đó, dù cậu thi nhiêu điểm thì ba cậu cũng quyết định vậy thôi."

Nói rồi cậu đi tới bục giảng lấy ba lô của cô, đeo lên vai, "Đi thôi, dẫn cậu đi chơi bóng nhé?"

"Chơi bóng?"

"Ừ, dạy cậu chơi bóng rổ, bữa giờ cậu lo ôn bài, hôm nay khoan ôn đã, thư giãn chút đi."

Trong sân, Đằng Tề và Tiểu Bàn cùng đám bạn đang chơi bóng rổ, cho dù đang thi cuối kỳ, bọn họ cũng phải thư giãn, vì ít người nên chỉ chơi nửa sân.

Quý Vân Phi chỉ phía sân bên kia, "Chúng ta sang sân đó chơi đi." Cậu vừa đeo hai ba lô, vừa ôm bóng rổ.

"Nè, lão đại với chị dâu của cậu tới kìa." Có người trêu Đằng Tề.

"Mợ, không nói móc ông đây, mấy người sẽ chết hả!" Đằng Tề ném quả bóng xuống rồi đi qua sân bên kia.

Đám bạn chỉ cười, né sang một bên.

Đằng Tề tí tớn đi qua, "Tiểu Mễ Mễ."

Tưởng Tiểu Mễ lườm cậu ta, "Im ngay!"

Quý Vân Phi để ba lô xuống, đá Đằng Tề một cái, "Xéo về chỗ của cậu."

"Không xéo đấy, sân này nhà cậu mở hả?" Đằng Tề cũng đá lại Quý Vân Phi, rồi quay sang nói tiếp với Tưởng Tiểu Mễ, "Bạn nhờ cậu ta dạy chơi bóng rổ sao? Cậu nhờ đúng người rồi đó, cậu ta dạy cậu là cậu ném vào rổ được ngay."

"Cậu đâu ra nói nhiều thế!" Quý Vân Phi kéo cậu ta ra xa, rồi nói nhỏ, "Cậu đừng ba hoa nữa được không?! Tâm trạng Tiểu Mễ hôm nay không tốt, tớ mới dẫn cậu ấy chơi bóng rổ."

Đằng Tề ân cần hỏi, "Sao không tốt? Tại chân chưa khỏi à?"

"Không phải, bạn ấy thi Toán không được."

"Bạn ấy làm Toán không được chẳng phải bình thường sao?"

"Thi không được phải về Bắc Kinh học." Quý Vân Phi xua tay, "Cậu về bên kia chơi đi, đừng phiền bạn ấy!!"

Đằng Tề hơi sửng sốt, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, "Chuyển trường?"

"Ừ."

Quý Vân Phi không nhiều lời, nói xong quay người đi về phía Tưởng Tiểu Mễ.

Đằng Tề trố mắt ngạc nhiên, rồi đâm đầu chạy tới chỗ Tưởng Tiểu Mễ, cậu ta không phải người biết giữ bí mật, hơn nữa thắc mắc chuyện gì là phải hỏi rõ, "Tưởng Tiểu Mễ, phải lần trước lúc tiễn cậu về nhà, bị ba cậu thấy nên nghĩ cậu yêu sớm, cho nên mới bắt cậu chuyển trường?"

Quý Vân Phi, "... Sao cậu...." Cậu cũng không biết mắng gì cho hay.

Tưởng Tiểu Mễ không để bụng, dẫu sao tới lúc chuyển trường thì mọi người cũng sẽ biết, có gì phải giấu diếm.

Cô lắc đầu, "Không hẳn vậy."

Đằng Tề không bộp chộp như ngày trước, giọng điệu cậu ta nghiêm túc, "Để tớ đến nhà hứa với ba mẹ cậu, sau này không theo đuổi cậu nữa, không làm phiền cậu luôn, cũng không làm ảnh hưởng chuyện học của cậu, cậu đừng đi được không?"

Vẻ mặt Tưởng Tiểu Mễ sững sờ, không ngờ cậu ta phản ứng dữ vậy.

Đằng Tề kéo ống tay áo lên cao, cậu ta đã nói thì sẽ nhất định làm, "Mình không theo đuổi cậu nữa, thật đó, chúng ta coi như bạn thân, cùng học hết ba năm này được không?"

Tưởng Tiểu Mễ, "Thật sự không liên quan tới cậu mà, ba mình từ lâu đã muốn mình về đó học, là do mình chần chừ, vả lại ba mẹ mình đều không ở Thượng Hải, họ nói không thể làm phiền dì mãi."

Đằng Tề vò đầu bứt tóc, tâm trạng rất bực bội.

Chừng lát sau, cậu ta lên tiếng, "Được, về Bắc Kinh cũng rất tốt, để mẹ cậu có thể chăm sóc cậu, lần trước cậu nằm viện, mẹ cậu đâu có thời gian tới thăm."

Rồi cậu ta lại cười nói, "Đến lúc đó mình tới Bắc Kinh tìm cậu đi chơi."

Dứt lời, cậu ta cảm giác có ánh mắt lạnh thấu xương nhìn mình chòng chọc.

Cậu ta quay sang ngó Quý Vân Phi, "Nhìn gì mà nhìn! Là mình bảo tới Bắc Kinh thăm Tiểu Mễ trước đấy nhé, nói cậu biết rồi đó, đừng bắt chước mình đấy!"

"..."

Điện thoại của Đằng Tề reo lên, là ba cậu ta gọi tới, nói rằng đang ở trước cổng trường chờ cậu ta.

Cậu tay vẫy tay chào, "Mình về trước đây." Cậu ta cũng không quên nói với Tưởng Tiểu Mễ, "Nghỉ hè là mình tới Bắc Kinh tìm cậu liền, ba mình có công ty ở Bắc Kinh, mình hay lên đó chơi lắm."

Quý Vân Phi lười so đo với Đằng Tề, cậu ném bóng rổ cho Tưởng Tiểu Mễ, "Cậu ném đi, tớ nhặt bóng cho."

Cậu kêu Tiểu Bàn đưa mình một quả bóng khác, sau đó làm mẫu cho cô xem.

Tưởng Tiểu Mễ ném hai mươi lần, không lần nào bóng lọt rổ, đến nỗi tay cô mỏi nhừ, đổi lại tâm trạng rất vui vẻ.

Quý Vân Phi vẫn lo nhặt bóng cho cô, "Ném nữa không?"

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Mệt quá à."

Thấy không còn sớm, Quý Vân Phi đưa ba lô lại cho Tưởng Tiểu Mễ đeo, ba lô của cậu chỉ có bút và bộ đề nên nhẹ, "Cậu đeo giúp mình đi, mình xoay bóng cho cậu xem."

"Được." Tưởng Tiểu Mễ thích xem cậu xoay bóng. Cô nghĩ nó rất tuyệt vời, chỉ một ngón tay mà có thể xoay bóng, quả bóng còn xoay mãi không rớt.

"Ai dạy cậu thế?" Tưởng Tiểu Mễ hỏi.

"Thấy trên tivi nên học theo, lúc rảnh rỗi thì lấy bóng ra luyện xoay." Ngón trỏ tay trái của cậu đỡ quả bóng, tay phải tăng tốc độ xoay của bóng.

Tưởng Tiểu Mễ cũng muốn chơi, kết quả là, cô vừa đụng quả bóng thì nó mất trọng tâm, rớt xuống đất.

Lúc sau khi Quý Vân Phi đang xoay bóng, cô cố ý đụng cánh tay cậu một cái, khiến quả bóng rớt xuống, lăn sang bên đường.

"Tưởng Tiểu Mễ!"

"Ha ha."

Những tia nắng mùa đông dịu ngọt phủ vàng, đâu đấy có hai người cùng nhau cười giỡn vui vẻ.