Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 1




"Lớp trưởng, ra đây mau, Tưởng Tiểu Mễ bị đụng ngã cầu thang, bất tỉnh ở kia kìa." Một bạn nữ vịn khung cửa, giọng hổn hển, "Cậu mau qua đó xem đi."

Tằng Kha là lớp trưởng, cũng là bạn thân của Tưởng Tiểu Mễ. Hiện tại là giờ nghỉ trưa, cô nàng đang lau bảng, nghe thế liền sững sờ: "Tưởng Tiểu Mễ?"

Tằng Kha nghe xong, vội ném giẻ lau chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi cô bạn, "Là ai đụng?"

"Là Đằng Tề của lớp A, cả đám con trai giỡn hớt ở lầu hai, chạy nhanh quá không dừng kịp nên đụng té Mễ Mễ." Cô bạn cũng vội chạy theo Tằng Kha.

Giọng hai người xa dần.

Mấy bạn khác trong lớp giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, một số bạn nam cũng hấp tấp theo đuôi.

Tưởng Tiểu Mễ vẫn còn nằm bất tỉnh trên mặt đất.   Cú ngã lần này khiến cả người cô nàng đau thấu trời.

May mắn chỉ là ngã sấp, chứ nếu ngã đập gáy xuống đất, chắc sẽ bị chấn thương sọ não mất.

Mấy bạn nam lúc nãy còn hí hửng đùa giỡn, giờ lại nhìn nhau nghĩ bụng, kì này gây lớn chuyện rồi. Cả đám nhìn Tưởng Tiểu Mễ, rồi lại ngó Đằng Tề đang ngồi xổm, không biết phải làm gì.

Cả đám học sinh vây kín chỗ này. Có người đòi đi gọi giáo viên, mà mới nói một nữa đã bị Đằng Tề nhìn cảnh cáo, đành im thin thít.

Đằng Tề không biết Tưởng Tiểu Mễ bị ngã trúng chỗ nào, sợ đụng vào người cô nàng lại khiến vết thương nặng hơn nên không dám bồng cô lên.

Khuỷu tay Tưởng Tiểu Mễ bị trầy xước, máu chảy thấm ướt cả đồng phục.

Đằng Tề thấy vậy liền cởi áo khoác đồng phục của mình, cẩn thận lót dưới cánh tay của Tưởng Tiểu Mễ.

"Cậu bị đau chỗ nào? Hay là tớ đưa cậu tới phòng y tế nhé." Cậu ta chỉ nhìn thấy nửa bên mặt trắng bệch của cô nàng.

Cậu ta và Tưởng Tiểu Mễ học khác lớp, nhưng đã biết cô nàng từ lâu. Ngoài vẻ đẹp, điều mà mọi người hay bàn tán về cô nhất chính là thành tích học tập. Môn Văn và môn Ngoại ngữ, cô nàng đứng thứ hai thì không dám đứng nhất, mỗi môn Toán là... Chỉ cần có cô nàng, cậu ta sẽ không lo đứng chót bảng môn Toán.

Tưởng Tiểu Mễ tỉnh táo lại, giờ cả người cô chỗ nào cũng đau. Cô nàng bặm trợn liếc Đằng Tề, đã té sấp mặt xấu hổ thế này còn bị mấy bạn học vây nhìn. Lúc này, thật lòng cô chỉ muốn triệt tiêu Đằng Tề. Tưởng Tiểu Mễ thử động cánh tay, ngoài chỗ khuỷu tay bị xước đau, mấy chỗ khác không sao cả, may mắn không bị gãy xương tay.

May là số cô còn đỏ, nếu Đằng Tề đụng cô mạnh thêm chút nữa, cô chắc chắn sẽ té đập đầu vào tường, không chết cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Lúc cả người mất thăng bằng bổ nhào xuống đất, cô tưởng mình tiêu thật rồi. Tưởng Tiểu Mễ muốn ngồi dậy, vừa cử động là đau khắp cơ thể, nhất là cơn đau thấu tim ở chân khiến cô đành thôi, nằm dưỡng sức chờ bạn cùng lớp tới rồi tính tiếp.

Giờ cô mới quay sang nhìn "kẻ tội đồ" Đằng Tề, cay cú nói: "Chủ nhiệm lớp các bạn không có nói là không được rượt đuổi nhau trên cầu thang sao? Coi như gió thoảng qua tai rồi hả?!"

Cô cắn răng thốt từng chữ một, nói xong cũng thấy ngực đau âm ỉ.

Đằng Tề ngồi xổm bên cạnh nhìn cô lom lom, chợt cười tí tớn, miệng mồm leo lẻo thế kia chắc hẳn không sao rồi, cậu ta cười nhạo, "Bị té tới đần người rồi hả?"

Nói xong, cậu ta còn đưa tay vuốt đầu cô nàng, "Cậu mấy tuổi rồi? Suốt ngày cứ mở miệng là thầy cô suốt thế." Đằng Tề vẫn cười, nụ cười rất nhẹ.

Mấy bạn nữ đứng ở cầu thang lầu một xì xào to nhỏ, họ học cùng lớp với Đằng Tề, không quen biết với Tưởng Tiểu Mễ, nên cũng không gom góp theo qua.

"Sao Đằng Tề còn cười như không có chuyện gì thế nhỉ?"

"Người té có phải cậu ta đâu, thử người nằm bất tỉnh là cậu ấy xem, coi còn cười được không."

"..."

"Hay là kêu bạn gái Đằng Tề tới thử? Con gái với nhau dễ nói chuyện hơn." Có người vừa lên tiếng đề nghị thì đã bị một nữ sinh tóc ngắn ngăn cản, "Đừng, mình thấy hai người họ thế nào cũng chia tay nhau sớm thôi."

Mấy cô bạn khác cười, "Cậu là thầy bói à? Hay là cậu ước sao họ chia tay sớm? Hả?"

Cô bạn tóc ngắn đáp, "Ánh mắt Đằng Tề nhìn Tưởng Tiểu Mễ háo sắc như vâỵ, mấy cậu có thấy cậu ta dịu dàng với ai bao giờ chưa? Tám phần là thích Tưởng Tiểu Mễ rồi."

Mấy cô bạn kia nghe thế liền cùng nhau nhìn về phía Đằng Tề, ngày thường cứ ra vẻ ta đây đại thiếu gia, giờ trông như thể học sinh phạm lỗi bị trách phạt, khiến ai nấy ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm.

"Cậu ghen à?" Có người trêu cô bạn tóc ngắn.

"Ghen? Sao tớ phải ghen?"

"Cậu thích Đằng Tề mà?" Cả đám cười nói.

"Tớ thích cậu ta? Hứ." Cô bạn tóc ngắn cũng không giấu diếm, "Chị đây thích người vừa đẹp trai vừa học giỏi nhé, Đằng Tề không có cửa đâu."

"Thế ai có cửa vậy ta?"

Cô bạn tóc ngắn ngập ngừng đôi chút rồi đáp, "Quý Vân Phi, học cùng lớp Tưởng Tiểu Mễ."

"Đi thôi, sắp tới giờ học rồi." Mấy cô bạn thích thú tám chuyện về Quý Vân Phi, vừa lục tục rời đi.

"Bị đau ở đâu?" Dù gì người sai trước là Đằng Tề, cậu ta ân cần hỏi lại Tưởng Tiểu Mễ.

"Mắt đau!"

"..." Ý nói cậu ta chướng mắt? Chẳng lẽ cô nàng không biết mỗi ngày có biết bao cô gái cố tình lượn lờ trước cửa lớp chỉ để ngắm cậu ư? Thế mà cô lại chê cậu chướng mắt.

"Cậu thử cử động được không, không được thì tớ đi gọi bác sĩ." Đằng Tề thôi dáng vẻ cười cợt.

"Mễ Mễ." Tằng Kha len vào trong đám người, "Cậu đứng dậy nổi không? Để tớ đi phòng y tế gọi bác sĩ tới, cậu nằm yên ở đây đi." Tằng Kha dứt lời là quay ngoắt sang lườm Đằng Tề.

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: "Không cần, chân phải tớ hình như gãy rồi, mấy chỗ khác không sao." Nãy giờ dưỡng sức cũng đủ rồi, cô đưa tay cho Tằng Kha, "Cậu đỡ tớ dậy đi."

Chuông vào học đúng lúc này reo lên, những bạn học vây xem cũng dần tản bớt, chỉ còn Đằng Tề và mấy cậu bạn giỡn hớt lúc nãy vẫn đứng y nguyên tại chỗ.

Đằng Tề xua tay, "Các cậu vào học đi, thầy có hỏi thì nói trời nắng nóng quá, tớ bị chảy máu cam, tới phòng y tế rồi." Cậu ta vừa nói xong đã thấy Tằng Kha và Tưởng Tiểu Mễ nhìn mình với vẻ khinh bỉ. Đằng Tề phớt lờ, dù sao cậu ta cũng quen thói phất phơ, lêu têu từ nào giờ.

Tưởng Tiểu Mễ đứng dậy, dựa vào lan can cầu thang. Đằng Tề xoay người cầm áo khoác của mình lên, nào ngờ thấy ống tay áo bị máu lây dính, cậu bèn vò áo lại, rồi hếch cằm nói, "Đi thôi, tới phòng y tế." Nhìn môi Tưởng Tiểu Mễ tái mét như thế, xem ra té không nhẹ rồi.

"Tớ xin lỗi." Đằng Tề nhịn thật lâu mới dám nói lời xin lỗi, cậu cũng có muốn đụng té cô đâu.

Tưởng Tiểu Mễ rảnh đâu mà đoái hoài, cứ bước một bước là đau thấu tim.

"Cậu mau vào học đi, mình không sao hết, đi từ từ tới đó được rồi, giờ đường cũng bằng phẳng, dễ đi mà." Xuống tới lầu dưới, Tưởng Tiểu Mễ quay sang nói với Tằng Kha.

Tằng Kha một mực muốn đưa cô tới phòng y tế, kêu rằng đều là con gái, tiện chăm sóc cô hơn.

Trong lớp, tiết này là tiết của chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm mắt nhìn đồng hồ, chuông vào học reo ba phút rồi mà sỉ số lớp vẫn chưa đủ, "Lớp trưởng với Tưởng Tiểu Mễ đâu rồi? Sáng nay không tới lớp sao?"

Có bạn học biết rõ tình hình, bèn giải thích cho chủ nhiệm lớp nghe, ông nghe xong bảo bạn học kia ngồi xuống, "Các em ôn bài trước đi." Sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.

Chủ nhiệm vừa bước ra khỏi lớp, trong phòng học, mọi người liền líu ríu thảo luận với nhau.

Hồi nãy nghỉ trưa, đám Quý Vân Phi chơi bóng rổ dưới sân, giờ mới biết chuyện này, hèn chi lúc nãy không thấy bóng dáng Đằng Tề đâu hết. Quý Vân Phi xé túi khăn giấy lau mồ hôi, "Tưởng Tiểu Mễ bị ngã trúng đâu?" Cậu hỏi bạn cùng bàn.

Cậu bạn cùng bàn đáp, "Mình không biết nữa, nãy không có ra xem."

Quý Vân Phi gật đầu, lấy chai nước từ hộc bàn ra uống ừng ực hết nửa chai, cậu nhìn chỗ ngồi của Tưởng Tiểu Mễ chỗ ngồi, trống huơ trống hoác. Bàn hai người cách xa, nên cậu cũng không thấy rõ trên bàn cô bày những gì.

Quý Vân Phi thu lại ánh nhìn, vừa lúc chủ nhiệm đi vào lớp, ông vừa gọi điện thoại xuống phòng y tế, bác sĩ nói phòng y tế không xử lý được, vết thương không nhẹ, cần phải chụp X-quang, nên đã được mấy học sinh tới bệnh viện.

Hôm nay là thứ sáu, không có giờ tự học vào buổi chiều, nên hết tiết này thì có thể tan học. Chuông tan học vừa reo, cả đám học sinh đã vội vàng thu dọn sách vở.

Chủ nhiệm chưa vội ra khỏi lớp, ông nhắc nhở thêm vài chuyện, một là sáu giờ tối thứ tư tuần sau họp phụ huynh, hôm nay đã có thành tích thi giữa kỳ, hai là chuyển chỗ ngồi. Lớp họ cứ hai tháng sẽ chuyển chỗ một lần, đều chuyển theo dãy bàn, không gây xáo trộn nhiều lắm.

Chủ nhiệm lớp nhìn một lượt rồi nói, "Dãy bàn gần cửa sổ chuyển qua dãy giữa, dãy giữa chuyển sang hai bên rìa." Ông nhấn mạnh, "Một mình chuyển bàn không được thì nhờ bạn cùng bàn phụ, đừng kéo lê gây ồn ào, ảnh hưởng các lớp khác."

Quý Vân Phi và Tưởng Tiểu Mễ ngồi cùng hàng với nhau, hồi trước một người ngồi cạnh cửa sổ phía Bắc, kẻ ngồi cạnh phía nam, hiện tại chuyển chỗ xong thành ra hai người ngồi cạnh nhau.

Bạn cùng bàn với Tưởng Tiểu Mễ là con gái, sức lực yếu ớt, một mình không khiêng nổi bàn, mà mấy bạn học khác đều đang bận bịu chuyển bàn của chính mình, cô bạn đành chờ họ chuyển xong thì nhờ họ giúp mình.

Quý Vân Phi đã chuyển bàn xong, cậu ngó sang bên kia, thấy thế liền đi qua giúp bạn cùng bàn của Tưởng Tiểu Mễ dời sang bên này.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Quý Vân Phi lúc này mới thấy rõ bàn của Tưởng Tiểu Mễ bày đầy sách luyện tập Toán, đè lên một xấp giấy nháp, cô viết phép tính chằng chịt trên tờ nháp mà vẫn chưa tính ra được đáp án.

Cậu nhìn chằm chằm vào đề Toán mấy giây, đến cả đề cơ bản như này mà cô cặm cụi mãi chưa xong. Thấy vậy, cậu cầm bút của cô lên, hí hoáy viết các bước giải đề cho cô, định viết luôn cả đáp án nhưng cuối cùng lại thôi

Các học sinh đổi bàn của mình xong, thu dọn sách vở lục tục ra về.

Quý Vân Phi không mang theo gì, cậu cầm chai nước còn thừa với áo khoác đồng phục bước ra khỏi phòng học. Điện thoại để trong túi quần rung lên, cậu vắt áo lên vai, vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại.

Cuối thu, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh chiều tà trải vàng khắp sân trường. Gió thu hiu hiu thổi, lá vàng lác đác rơi, có chút se lạnh nhẹ nhàng.

"Ê ê ê, nam thần của cậu, Quý Vân Phi kìa." Giọng nữ nho nhỏ không giấu được sự phấn khích.

"Đâu đâu?" Cô bạn tóc ngắn nhìn quanh.

Trong đám đông như ong vỡ tổ, chiều cao ưu việt của Quý Vân Phi rất dễ khiến người ta chú ý, liếc mắt là nhận ra ngay. Có lẽ do lúc chiều chơi rổ, ống quần của cậu xắn lên tới đầu gối, ống tay áo cũng bị xắn lên tới khuỷu tay, lộ ra bắp chân và bắp tay săn chắc. Áo khoác đồng phục vắt hờ trên vai, cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại, hờ hững với những điều xung quanh, dáng vẻ trông biếng nhác thế kia, vậy mà trong ánh nắng vàng nhạt buổi chiều, lại khiến người ta cảm thấy tuổi thanh xuân đẹp đẽ dường nào.

"Nhìn ngơ ngẩn thế?" Bạn nữ đi cùng lay lay tay cô bạn tóc ngắn.

Cô bạn tóc ngắn hai má ửng đỏ, vội thu lại ánh nhìn, hai người thì thầm nói gì đó, cùng nhau đi về phía cổng trường.

Quý Vân Phi đang trả lời tin nhắn trong nhóm chat, 【Thứ bảy?】

Đây là nhóm các bạn nam cùng khối, đều là những bạn không chỉ thích chơi bóng rổ, mà còn chơi rất khá.

Họ vốn đã hẹn chơi bóng rổ sau khi tan học, nhưng Đằng Tề không tham gia được, nên đành phải hẹn lại ngày khác.

Có người trả lời,【Được, dù gì mình lúc nào cũng rảnh】, rồi đính tên Đằng Tề trong tin nhắn,【 (icon xì hơi), chiều thứ bảy được không?】

Tầm mấy phút sau, Đằng Tề gửi lại,【Chân ông chạy tới muốn gãy rồi đây, giờ mới xem được điện thoại.】

Mấy bạn học nam khác trong nhóm cũng hùa nhau chọc ghẹo, nói vì người đẹp, bị gãy chân cũng đáng.

Quý Vân Phi hỏi,【Sao rồi?】

Đằng Tề,【Ôi, xui hết sức, bị gãy xương nặng lắm, không mổ sợ không hồi phục được, mai mốt ảnh hưởng đi lại, mình đang chờ ba mẹ mình với ba mẹ vợ tương lai tới:)】

Có người hỏi,【Mợ nó, ý gì đây?】

Đằng Tề cười,【 Thì ý là tranh thủ để Tưởng Tiểu Mễ trở thành chị dâu của mấy người chứ gì nữa.】

【 Moá! Vậy bạn gái cậu thì sao? Đá á? 】

【Đá? Thô bạo thế, phải nói là "chia tay trong hoà bình" dùm cái.】

Ai mà chẳng biết Đằng Tề là đồ tồi. Tần suất thay bạn gái của Đằng Tề như mấy bài trắc nghiệm vậy, thích nào chọn cái đó.

Quý Vân Phi xem tin nhắn của họ trong chốc lát, chờ cả đám ton hót xong, cậu mới đính tên Đằng Tề trong tin nhắn của mình,【Cậu chắc chắn bạn ấy thích cậu?】