Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 9: 9: Trên Trời Rơi Xuống





Tiểu Mễ chạy đi trước, trong đầu cô trống rỗng bản thân không biết ý định về này của Ngụy Thành là vì chuyện gì.

Y Y nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Tiểu Mễ thở dài một tiếng.
"Sao cậu ấy lại ngốc thế không biết."
An Đoàn đi phía sau bật cười thành tiếng, Y Y quay lại lườm.
"An Đoàn cậu cười cái gì."
"Cậu cũng ngốc đấy thôi haha."
Y Y tức sôi máu đá mạnh vào chân An Đoàn một cái.

An Đoàn ngã xuống vẻ mặt oan ức, Ngụy Thành khẽ lắc đầu rồi lướt qua.

Y Y thấy thế cười chế giễu không giúp đỡ mà cũng bỏ đi trước.
Hai người chào tạm biệt Ngụy Thành rồi đường ai về nhà đấy.

Cố Ngụy Thành gật đầu chào lại, bản thân vẫn lẽo đẽo theo sau Tiểu Mễ.

Anh khó hiểu bản thân lại làm sai chuyện gì nữa sao.
"Lê Tiểu Mễ cậu bị làm sao thế."
Ngụy Thành tiến lại tay tay cô về phía sau, Tiểu Mễ giật mình tròn mắt nhìn bản thân vậy mà đã gần đi về đến nhà còn tí nữa đâm vào cột điện.


Tiểu Mễ cười ngượng khẽ gạt tay anh ra ánh mắt tránh né.
"Tôi không sao đâu cậu về nhà an toàn nhé.
Nói xong cô xoay người chạy thẳng vô nhà để Ngụy Thành đang ngơ ngác trước cổng.

Lần đầu thấy bộ dạng nghiêm túc của Tiểu Mễ có phần không quen.
"Chẳng lẽ cậu ấy để bụng lời nói hồi chiều của mình."
Mẹ Tiểu Mễ ngồi ở phòng khách đọc báo, cô tiến lại gần uống cạn cốc trà trên bàn.

Bà bất ngờ nhìn chằm chằm vào cô.
"Nhóc con sao hôm nay lại thích uống trà thế."
Tiểu Mễ mỉm cười:
"Ai cũng thay đổi thôi mẹ."
Cô đứng dậy bước lên phòng, mẹ vẫn khó hiểu lần đầu con bé uống trà mà không than đắng đúng lạ chuyện lạ.
Ngụy Thành trằn trọc không ngủ được, anh đợi đến sang mai Tiểu Mễ đến sẽ khỏi cho rõ.

Cả đêm anh thức, nhìn ngoài trời đã sáng, mắt thâm như gấu trúc, Ngụy Thành ngồi dậy đợi sẵn ở phòng khách.

Tiểu Mễ vẫn như ngày thường mở của ra, nhìn bóng người lập lòe ở trên ghế mặt cô tái đi vội chạy đến bật công tắc điện.

Nhìn Ngụy Thành đang ngồi đơ tại đó cô thở phào một tiếng.
"Cố Ngụy Thành cậu tính hù dọa chết tôi đấy à."
Ngụy Thành quay sang mặt bơ phờ nhìn Tiểu Mễ, cô ấy vẫn tươi cười như thế sao.
"Tiểu Mễ không phải cậu giận tôi sao."
Tiểu Mễ bật cười tiến lại gần vừa lau dọn vừa nói:
"Con mắt nào của cậu thấy tôi giận hả."
Vẫn là tính khí đó chắc do bản thân nghĩ nhiều, Ngụy Thành vẫn còn nhớ sắc mặt tối qua của Tiểu Mễ còn thêm cả sự tránh né, anh không tin mà đứng lên.

Tiểu Mễ lau bên cạnh thấy thế giật mình, miếng dẻ dưới đất bị giẫm lên, cô mất thăng bằng liền ngã ra phía sau.
"Có phải ngã xong mình xuyên không luôn đấy chứ."
Tiểu Mễ nhắm chặt mắt mình lại, một tiếng la vang lên:
"Lê Tiểu Mễ cậu đè gãy tay tôi rồi."
Tiểu Mễ vội mở mắt ra nhìn bản thân không bị sao nhưng vừa nãy Ngụy Thành đưa tay đỡ cho cô mà đập mạnh vào ghế.

Tiểu Mễ định thần lại nhìn Ngụy Thành đang nằm bên cạnh.
"Đợi tôi gọi cứu thương."

Ngụy Thành bất lực nói:
"Chờ cậu chắc tôi đã chết ở đây lâu rồi."
Tiểu Mễ cười ngượng, tay anh đang chạy máu, cô trừng hai mắt lên, mắt tái đi.

Cố Ngụy Thành vội che hai mắt cô lại, giọng nói an ủi.
"Cô nghĩ đến chuyện hôm qua được ăn kem đi."
Tiểu Mễ gật đầu, hội chứng sợ máu của cô đang tái phát, mỗi lần nhìn thấy máu cô sẽ tái mặt đi, chân tay lạnh ngắt.

Cố Ngụy Thành xoa lưng cô, anh thở dài.
"Chả biết người bị thương là tôi hay là cậu nữa."
Xe cứu thương đến, nhìn tư thế của hai người có chút kì lạ.

Cô y tá ngại ngùng hỏi thăm ai mới là bệnh nhân.

Cố Ngụy Thành chỉ vào tay mình đang chảy máu dưới sàn, y tá cười ngượng.
"Cậu ấy mắc chứng sợ máu."
Y tá gật đầu đưa hai người lên xe sơ cứu qua ngăn máu chảy tiếp.

Tiểu Mễ khẽ mở mắt ra nhìn Cố Ngụy Thành đang nằm trên xe đẩy nhẫn nhịn cơn đâu.

Trong lòng cô áy náy vì bất cẩn mà làm cậu ấy bị thương.
Tiểu Mễ lo lăng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, mẹ cô nghe được tình hình vội lái xe đến.

Bà hốt hoảng thở không ra hơi hỏi:
"Thằng bé sao rồi."

Cô lắc đầu, bác sĩ vẫn chưa ra, mẹ Tiểu Mễ tái mặt đi lần này con phải tự chịu trách nhiệm rồi.

Tiểu Mễ cười đau khổ, lần này chắc bị làm mộ tên sai vặt của cậu ta mất.
Chờ khoảng một tiếng Ngụy Thành bước ra tay bó bột, mẹ Tiểu Mễ vội chạy lên đỡ.

Anh cười nhẹ nói:
"Cháu không sao chỉ bị gãy xương thôi."
Hai chữ gẫy xương làm Tiểu Mễ đứng hình lại, tay bị thương còn là tay phải chẳng lẽ bản thân phải chăm sóc cậu ta.

Bà suy ngẫm một lát cười tươi đề nghị Ngụy Thành đến nhà chăm sóc cho đến khi anh khỏi.

Tiểu Mễ vội ngăn lại:
"Không được đâu mẹ, nhà mình không có phòng chống mà."
Bà bật cười:
"Con qua ngủ với mẹ."
Tiểu Mễ ngơ ngác, từ trên trời rơi xuống một người ở trong nhà còn là người có nhà ở bên cạnh.

Ngụy Thành gật đầu đồng ý, anh cười nhẹ nói:
"Thế phiền bạn Tiểu Mễ qua xách đồ giúp mình nhé.".