Tiểu Mễ vui vẻ nắm tay Ngụy Thành, ánh mắt cô tràn đầy màu hồng.
Sự ngọt ngào ấy đang bị một con mắt căm giận nhìn từ phía sau.
Bàn tay đang nắm chặt cánh cửa, mặt hằm hằm nhìn theo bóng lưng hai người đang rời đi.
"Sao con bé đó lúc nào cũng được mọi người yêu quý."
Lòng đố kị càng ngày càng lớn, Nhã Nhi quay người rời đi.
Trên cánh của hiện rõ bàn tay tay cô ta, cánh cửa cũng méo nhẹ sang một bên.
Cố Ngụy Thành thầy tâm trạng Tiểu Mễ hôm nay có vẻ vui, anh cười nhẹ hỏi:
"Buổi học đầy suôn sẻ thế sao."
Tiểu Mễ cười tươi gật đầu đắp lại, cô tự hào kể về những điều thú vị trong hôm nay.
Tiểu Mễ kể nhập tâm, anh nắm tay cô ánh mắt không rời khỏi Tiểu Mễ.
Trong đầu Ngụy Thành chỉ có bóng dáng của cô, những lời Tiểu Mễ kể như là không khí.
"Cố Ngụy Thành anh có đàn nghe em kể không thế."
Tiểu Mễ lay nhẹ người anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Tiểu Mễ cười mỉm véo vào tai anh một cái, trêu chọc.
"Mới không gặp có một ngày đã nhớ em rồi sao."
Câu nói đó của Tiểu Mễ làm Ngụy Thành bật cười, anh búng nhẹ lên trán cô, ánh mắt trìu mến nói:
"Đúng ngốc mà, chúng ta mau về nhà thôi."
Tình cảm hai người càng lúc càng mặn nồng.
Ở bên khác, An Đoàn ngồi chờ trong quan cà phê.
Cậu đã đến trước cuộc hẹn 10 phút nhưng nhìn vào đồng hồ đã 7 giờ 30.
An Đoàn có chút hụt hẫng nhưng vẫn kiên trì đợi.
"Chắc cô ấy còn bận làm chuyện gì đó, mày là con trai có thể chờ thêm."
Đồng hồ thời gian trôi đi qua từng giây từng phút, An Đoàn vẫn kiên trì đợi trong quán cà phê.
Món quà vẫn còn được đặt ở trên ghế, cậu nhìn qua món quà rồi tiếp tục chờ đợi.
Khách cũng dần một ít, vị khách cuối trong quán chỉ còn một mình An Đoàn.
Nhân viện khó xử ra nói nhỏ với cậu.
"Thưa anh, quán chúng tôi đã đến giờ đóng cửa."
An Đoàn cúi đầu xin lỗi, nhìn vào đồng hồ đã gần 10 giờ.
Cậu buồn bã cầm theo túi quà đã chuẩn bị trước rời đi.
Bản thân đã để lại tấm thiệp trong ngăn kéo của Y Y chẳng lẽ cô ấy không thấy sao.
Trên đường về, An Đoàn tức giận lên những viên đá trên đường.
Cậu vừa đi vừa đá những viên đá đó qua một bên.
Ánh mắt trống rỗng nhìn mọi thứ, trong mắt An Đoàn lúc này chỉ toàn là một màu đen.
"Tống Y Y, cậu cho An Đoàn leo cây sao."
Tiểu Mễ bất ngờ nói với cô bạn thân của mình, Y Y đầu giây bên kia ngơ ra.
Cô ấy đang ngồi làm việc tại thư viện, cuộc hẹn nào đó với An Đoàn cô cũng không biết.
"Tiểu Mễ cậu nói gì thế, tớ có cuộc hẹn nào với cậu ấy đâu."
Y Y vẫn chưa định thần lại, cô ấy không nhận được một lá thư nào từ sáng đến giờ.
Ngụy Thành ngồi bên cạnh nghe cuộc điện thoại giữa hai người mặt đầy khó hiểu.
Tiểu Mễ đánh nhẹ vào đùi anh giục gọi lại cho An Đoàn.
Y Y đang ở trường, trời bỗng đổ mưa lớn, tiếng sấm chớp đùng đùng, cô ấy nhớ đên An Đoàn từng nói bản thân rất sợ trời mưa.
Cô lo lắng thu xếp nhanh đồ đạc chạy đến quán cà phê.
"An Đoàn cậu đúng là kẻ thích gây chuyện mà."
An Đoàn chạy tấp vào một mái che bên đoàn, cậu òa khóc, sự mạnh mẽ bao nhiêu lâu đã bị gục ngã.
"Aaaa...ông trời cũng tổn thương đến tôi."
Một tiếng sấm "đùng", tia sét loẹt qua bầu trời đêm, An Đoàn trừng mắt lên, mặt tái đi ngồi ôm đầu xuống.
"Bố mẹ ơi, mau đến cứu con."
Y Y đi đến quán cà phê nhưng đã đóng cửa, cô ấy gọi điện nhưng máy báo bận.
Trong lòng có dự cảm chẳng lành, Tiểu Mễ cùng Ngụy Thành cũng đi đến nơi.
Ba người nhìn nhau đầy bất lực, trời càng mưa lớn hơn, tiếng sớm chớp cũng càng nhiều.
"Chúng ta mau chia nhau ra tìm đi."
Tiểu Mễ kéo tay Ngụy Thành đi cùng, anh thấy cô như thế nghi ngờ nói:
"Em thấy An Đoàn ở đâu rồi đúng không."
Tiểu Mễ cười mỉm.
"Coi như lần nay giúp đôi chim én đến được với nhau."
Tiểu Mễ kéo người anh qua một bên, hai người núp sau một cửa tiệm xem tình hình.
Y Y gọi lớn tên An Đoàn, trời mưa tí tách, tiếng gọi dần mờ nhạt.
Cách đó không xa, An Đoàn đang ôm chặt tai mình lại, tiếng gọi quen thuộc ấy anh khẽ mở mắt ra.
"Giọng nói đó hình như là của Y Y."
An Đoàn đứng lên, nhìn ngó xung quanh, tiếng mưa rì rào che mờ ánh nhìn của cậu.
Một cơn mưa lớn ập xuống, Y Y bất lực nhìn thấy phía trước có chỗ chú chạy quanh qua, cô không quên chửi một câu.
"An Đoàn, tôi mà tìm thấy cậu là cậu chết chắc với tôi."
Y Y chạy đến, hai người ngơ ra nhìn nhau, cô ấy thấy An Đoàn vẫn bình thường đứng tại đây nước mắt òa ra.
"Tôi còn nghĩ cậu đã xảy ra chuyện gì."
An Đoàn hoảng hốt đặt túi quà xuống tiến lại lau nước mắt cho Y Y.
"Tôi vẫn khỏe mà, cậu đừng khóc."
Y Y nín dần, hỏi anh về chuyện bức thư, An Đoàn bất ngờ khi biết lá thư ấy không đến được tay Y Y.
Món quà được cậu nhặt lên, tặng cho cô.
"Đây là món quà valentine sớm."
Y Y bất ngờ mở ra, là một con gấu bông tự làm, cô xúc động tiện lại hôn vào má An Đoàn.
Cậu giật mình, quay sang nhìn Y Y.
Sự ngại ngùng hiện rõ trên mặt anh, mặt mày đỏ ửng lên.
"Cậu thích tôi đúng không." Y Y cười tươi nói.
An Đoàn lưỡng lự rồi bật đầu, cậu ngại ngùng quay sang một bên.
Cách thừa nhận đột ngột ấy làm An Đoàn có chút không quen, nhưng sự vui thích được anh hiện rõ trên khuôn mặt..