Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 94: Thiên trường địa cửu (Lâu dài như trời đất) 3




Editor: Mẹ Bầu

     Bọn họ hôn nhau đến thật triền miên, ngân nga kiều diễm. Lộ Vân Phàm không hề thô bạo giống như lần đầu tiên khi trước. Anh cẩn thận từng ly từng tí một, cởi quần áo của An Hồng ra, lại cởi tiếp chiếc áo T-shirt của mình. Thân thể trắng nõn căng đầy của chàng trai tuổi trẻ xuất hiện ở trước mặt An Hồng. Nhưng cô cũng không bị kích động đến nhắm mắt lại, chính là chặt chẽ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm.

     Hô hấp của Lộ Vân Phàm có chút ồ ồ, biểu cảm lại có vẻ thần thánh. Anh một lần lại một lần hôn lên môi của An Hồng, trằn trọc lặp lại thật lâu, sau đó anh nhẹ nhàng nói: "An An, anh thích em!"

     An Hồng nhìn anh, nói gằn từng tiếng: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, "Lộ Vân Phàm, em cũng vậy, em thích anh."

     Nghe được lời nói này của cô, Lộ Vân Phàm thế nhưng lại sửng sốt đến ba giây, sau đó lập tức liền cười thỏa mãn. Anh cười đến mức mặt mày giãn ra, sự dịu dàng tình cảm từ trong đáy mắt giống như thủy triều, cứ thế tràn ra xuất ra.

     Anh đột nhiên liền tăng nhanh động tác, nhanh chóng thoát khỏi tất cả quần áo trên người của cả hai người. Anh cuồng nhiệt hôn hít An Hồng, thân hình cao lớn áp ở trên người cô, cánh tay kiên cố vây quanh cô. Anh là thỏa mãn như vậy, vui vẻ như vậy, tràn ngập lực lượng như vậy.

     Hai cỗ thân thể tuổi trẻ giao hòa cùng với nhau không hề có trở ngại, quấn quít vấn vương cùng nhau ở trên giường nệm mềm mại của Lộ Vân Phàm.

Đây là lần thứ hai bọn họ tiếp xúc thân mật với nhau,diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn không chút rối loạn giống như lần đầu tiên, cũng có đủ ngọt ngào ấm áp. Lộ Vân Phàm rải nụ hôn du lịch khắp nơi trên thân thể của An Hồng. Cuối cùng, anh thở phì phò, lại một lần nữa, cùng cô chặt chẽ liên hệ với nhau.

     Thân thể của An Hồng không khoẻ như trước, nhưng cô cũng không hề cảm thấy sợ hãi khó chịu. Cô nỗ lực thả lỏng tâm tình của bản thân, nghênh hợp với Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm cảm thấy cực kỳ khoái hoạt, tựa như có một chút ăn ý gì đó đã nảy sinh ở giữa bọn họ. An Hồng không lại thét chói tai hay giãy dụa mà là cực kỳ khả ái. Khuôn mặt thẹn thùng của cô, tiếng rên rỉ uyển chuyển của cô, ngón tay khẽ vuốt ve ở trên người anh, đều làm anh cảm thấy vô cùng phấn khởi.

     Kịch liệt luật động, Lộ Vân Phàm nở nụ cười. Cả hai thân thể của bọn họ đầy mồ hôi, dính dấp, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cảm giác thúc giục hóa không ngừng kéo lên tình dục. Lộ Tiểu Phàm ở trạng thái ngẩng cao đầu, dũng mãnh đi vào bên trong thân thể của An Hồng, từng đợt từng đợt làm cho người ta rung động không thôi, khoái cảm lan tràn tới toàn thân của Lộ Vân Phàm. Anh kêu lên thành tiếng, không sao nhịn được liền hỏi An Hồng: "An An… Anh thật thoải mái… Còn em thì sao?"

     Gương mặt của An Hồng đều đã hồng thấu, hai chân của cô bám ở trên người của Lộ Vân Phàm, cả người cô không ngừng đung đưa theo động tác của anh. Cô cắn răng không đáp lại, trong thân thể lại dâng lên một loại cảm giác tuyệt vời không thể tả xiết.

     Đây là một chuyện mà An Hồng không có cách nào lý giải được. Đây hết thảy đều rất không hiểu vì sao nữa rồi. Trên thực tế, từ lần đầu tiên về sau, An Hồng đã cảm thấy thế giới này đã thay đổi. Đi trên đường, nhìn đến những người xa lạ lui tới, trong đầu cô lại toát ra một hình ảnh cổ quái.@MeBau*diendan@leequyddonn@ A! Hóa ra… Bọn họ cũng đều làm như vậy cả! Không phải là như ở trong phim ảnh, người đàn ông  hôn thâm tình người phụ nữ, rồi sau đó chậm rãi nằm xuống. Hình ảnh kế tiếp chính là ánh nắng chiếu rực rỡ, còn hai người thì đắp chăn, lười biếng nằm ở trên giường.

     Hóa ra, quá trình này lại quái dị như thế. An Hồng từng đã nghĩ, hóa ra bà ngoại cũng làm chuyện như vậy, mới có mẹ. Mẹ cùng bác sĩ Tiêu cũng làm chuyện như vậy, mới có Tiêu Lâm. Thậm chí khi đi học, nhìn đến vị giáo sư bụng bia tóc đã trọc đến nửa đầu kia, An Hồng còn buồn bực mà nghĩ, giáo sư buổi tối cũng sẽ làm chuyện như vậy! Còn có mấy vị bảo vệ trong phòng thường trực của trường học lúc nào cũng nghiêm túc kia, bà thím mập mạp, người làm vệ sinh phòng ngủ trong tòa nhà, những đầu bếp trong phòng ăn trên người vĩnh viễn đều mang mùi vị béo ngậy, trời ạ! Bọn họ đều sẽ làm chuyện như vậy!

     Nhân sinh quan, thế giới quan của An Hồng đã hoàn toàn thay đổi sau lần đầu tiên tiếp xúc thân mật cùng với Lộ Vân Phàm. Cô rốt cục ý thức được, thế giới của người lớn còn bao gồm rất nhiều rất nhiều những chuyện gì đó mà không muốn để cho người khác biết.

     Mà bây giờ, cô cùng Lộ Vân Phàm cũng đang ở đây làm chuyện đó, liền là một người trong số đó.

     Lộ Vân Phàm không hề phát hiện An Hồng xuất thần. Anh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng sức, đến thời điểm cao trào, đột nhiên liền phóng thích ra.

     "A a…" Anh kêu rất lớn tiếng, toàn thân cơ bắp kéo căng, biểu tình trên mặt có vẻ có chút quái dị.

     An Hồng cảm nhận thân thể của anh yên lặng bất động. Lộ Tiểu Phàm vẫn còn đang ở trong cơ thể của cô, từng hồi nhảy lên. Cảm giác này thật sự là cực kỳ quái. An Hồng nhắm mắt lại, nghe được Lộ Vân Phàm lớn tiếng thở phì phò. Anh lại ôm chặt An Hồng một lần nữa, thân mình ghé vào trên người cô, cắn vào lỗ tai của cô nói: "An An, anh thật thoải mái, còn em?"

     An Hồng cười "hắc hắc" rất ngây ngô, kỳ thực cảm giác của cô cũng rất không kém, chỉ là cô ngượng ngùng không muốn nói. Cô nghĩ, lúc này đây, cô cùng anh trải qua như vậy, có lẽ chính là sự nghênh đón thân mật nhất trong sinh hoạt tình bạn.

     Hai người cùng nhau ở trong phòng của Lộ Vân Phàm

     Cùng nhau tắm rửa trong toilet rộng mở. Giờ khắc này, thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau, không còn xấu hổ giống như lần trước nữa.

     Dáng người của Lộ Vân Phàm phi thường đẹp. Trên người anh không có một chút mỡ dư thừa nào. Tỉ lệ dáng người của anh phảng phất như đã từng được tính toán, đến mức dường như chọc đến tâm hồn người ta. An Hồng xoa xoa lưng giúp Lộ Vân Phàm, đột nhiên cô nhìn đến vết sẹo nơi khuỷu tay tay phải của anh. Cô đưa tay phủ qua đó một chút, cười nói: "Thế nào, vết sẹo vẫn còn rõ ràng như vậy sao?"

     "Sao cơ?" Lộ Vân Phàm cúi đầu vừa nhìn thấy, liền nở nụ cười, "Đây là dấu ấn mà em đã để lại cho anh, làm sao có thể dễ dàng mất tiêu được chứ."

     "Rõ ràng là anh là người đã động tay trước kia mà!"

     "Này! Khi đó em cũng đã mười tuổi rồi đó. Em chỉ cần đẩy anh một chút là được, khi ấy em không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc sao?"

     "Anh có biết dùng thành ngữ hay không vậy! Trên người anh có hương thơm không? Anh là ngọc sao? Anh phải nói là 'trân trọng người bạn nhỏ’ mới đúng!"

     "Hả? Ai là ‘người bạn nhỏ’? Ai là ‘người bạn nhỏ’?" Lộ Vân Phàm cầm vòi hoa sen qua liền phun về phía người An Hồng. Đong nước ào ào xối thẳng về hướng An Hồng. Cô nhảy người lên cầu xin tha thứ, anh mới cười lớn ôm cô vào trong ngực mình.

     Bọn họ hôn môi ở giữa hơi nước mù mịt như sương, trên người toàn là chưa bọt của sữa tắm chưa được rửa sạch, trơn trơn tuột, còn tản ra mùi hương thơm thoang thoảng.

     An Hồng nhắm mắt lại, cô gắt gao vòng vào hông của anh, trong lòng chỉ nghĩ đến một cụm từ - thiên trường địa cửu.

     Tắm rửa xong, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đùa vui chơi trò chơi, tới gần chạng vạng, bọn họ bắt đầu thảo luận đi đến chỗ nào để ăn cơm chiều. Lúc này, chuông di động của An Hồng vang lên.

     Cô vừa thấy tên người gọi hiển thị, thì có chút lặng người. Lộ Vân Phàm một bên chơi trò chơi, một bên hỏi: "Ai vậy?"

     An Hồng ấn xuống nút nghe, bắt máy điện thoại: "A lô, Tần Nguyệt à?"