Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 9: Hắc bạch vô thường (2)




An Hồng hít sâu, lúc xoay người, sắc mặt đã bình thường trở lại, cô gật đầu cười với Lộ Vân Phàm: "Lộ tổng, tửu lượng của tôi kém, khiến anh chê cười rồi." Lộ Vân Phàm không nói lời nào, chỉ là cầm ly trà nóng trong tay đưa tới trước mặt cô, An Hồng có chút thất thần, đưa tay nhận lấy rồi nói một tiếng: "Cám ơn." Trong miệng đều cảm thấy đắng ngắt, thực sự cần một ly trà. Cô ngửa đầu uống sạch bách. Uống quá nhanh, lại cong lưng càng không ngừng ho khan.

Lộ Vân Phàm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ thương cảm.

Rất nhiều năm trước kia, cũng có một người, thường giúp cô vỗ lưng những lúc cô bị sặc nước.

An Hồng vô cùng nhớ nhung người đó.

Sau khi tan tiệc, trừ lái xe, năm người Phong Nguyên ngồi ngổn ngang lộn xộn bên trong. Ngũ tổng, Vương Mẫn, Thanh Hòa cùng Tiểu Giang, chỉ còn lại một chỗ trống. Mấy nam nhân cũng uống quá nhiều mà xe thì để lại ở bãi giữ xe, ai cũng quên mất việc phải ưu tiên cho phụ nữ.

Tân Duy nói với An Hồng: "Cô lên xe đi, tôi sẽ đưa cô về."

An Hồng vừa định lên xe, lại bị người bên cạnh ngăn cản.

Lộ Vân Phàm giọng nói lành lạnh: "Tiểu Cao không uống rượu, chúng tôi đưa quản lý An về thì tốt hơn."

Chu công cùng Cầu công đã trực tiếp về phòng, Lộ Vân Phàm đi theo mọi người tới cửa khách sạn.

Tân Duy kinh ngạc: "Lộ tổng, vậy thì thật phiền anh. Có lẽ anh cũng rất mệt mỏi, nhanh lên đi nghỉ ngơi đi."

"Tôi không sao. Thật ra thì bây giờ vẫn còn sớm, tôi nghĩ muốn đi dạo qua đường dành riêng cho người đi bộ nổi tiếng thành phố T. Hôm nay là Chủ nhật chắc hẳn vô cùng náo nhiệt. Không biết quản lý An có vui lòng làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí hay không?

Lúc này đã là 8h rưỡi tối, nhiệt độ không cao mà thời tiết cũng không tiện. Lộ Vân Phàm mặc một bộ áo gió màu đen, ngọc thụ lâm phong, anh ngẩng đầu nhìn trời một cái, nói một cách nghiêm túc rằng anh muốn đi dạo đường dành riêng cho người đi bộ, nói xong, Tân Duy lẫn An Hồng đều tỉnh rượu hơn phân nửa.

Tân Duy vội vàng: "Nếu như Lộ tổng không ngại, tôi có thể làm hướng dẫn viên cho anh. Tôi vốn là người địa phương nên đối với nơi này rất quen thuộc."

Lộ Vân Phàm hỏi: "Thế quản lý An không phải người ở đây sao?"

An Hồng vừa định mở miệng, Tân Duy liền thay cô trả lời: "Tiểu An là người thành phố J."

Đôi mắt Lộ Vân Phàm đột nhiên sáng rực lên: "Người thành phố J? Vậy là đồng hương của tôi rồi. Không biết quản lý An chuyển đến thành phố T từ khi nào?"

An Hồng: "Tôi tốt nghiệp đại học đã tới rồi, được 6 năm."

"A ——" Lộ Vân Phàm tỏ ra đã hiểu, ngay sau đó liền cười:"Vậy thì quản lý An càng không thể từ chối đấy.., nơi này cách thành phố J xa như vậy, cũng có thể gặp được đồng hương, chẳng lẽ cái này không phải là duyên phận sao?"

An Hồng cũng không thể nói gì hơn nữa, Tân Duy xoay người đi tới xe của Phong Nguyên, nói với An Hồng một câu:"Bảo trọng." Chiếc xe chở đầy thanh niên say rượu nghênh ngang rời đi. 

Tiểu Cao lái xe đến trước mặt, Lộ Vân Phàm giúp An Hồng mở cửa, sau khi An Hồng bước lên, Lộ Vân Phàm đi đến phía bên kia. Động tác của anh có chút cứng ngắc, người đứng ở ngoài, tay trái nắm chặt lấy tay vịn trong xe, giơ chân trái lên trước, lại dùng cơ thể kéo chân phải lên, sau khi ngồi xuống, nhanh chóng lấy tay đem đùi phải duỗi thẳng ra. Cả động tác hoàn thành rất nhanh, nhưng vô luận như thế nào, động tác cũng không được tự nhiên.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lộ Vân Phàm lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, để cho cô phải chê cười."

An Hồng vội nói không sao.

Tiểu Cao lái xe rất chậm, Lộ Vân Phàm cùng An Hồng đều không nói chuyện. An Hồng còn đắm chìm trong hình ảnh vừa rồi khiến cô khiếp sợ, cô phát hiện chân phải của anh hình như bị thương rất nặng.

Xe đến đầu đường dành riêng cho người đi bộ, An Hồng nhanh chóng xuống xe, đi vòng qua trước mặt Lộ Vân Phàm, anh đã mở cửa xe, chân trái đưa ra ngoài xe dẫm lên trên đất, sau đó nắm tay vịn, kéo người, lập tức liền xuống xe. An Hồng vốn nghĩ đưa tay dìu, nhìn đến đôi mắt lạnh lùng của anh, lại đứng bất động.

Thanh Hà là đường dành riêng cho người đi bộ ở thành phố T được xây dựng theo phong cách cổ, do chính phủ đầu tư, cảnh quan cũng vô cùng đặc sắc. Con đường này dài 100 mét, hai bên đều là kiến trúc cổ kính, ngói đen tường trắng, mặt đường lát đá. Chủ quán để nhân viên mặc trang phục cổ đại. Có người kinh doanh quán trà, hàng mỹ nghệ, đặc sản, thực phẩm, tiệm cơm.  

Lộ Vân Phàm đi rất chậm, từng bước từng bước vô cùng cẩn thận.

An Hồng đút tay vào trong túi áo, lảo đảo theo sát ở bên cạnh anh.

Hai người nói với nhau câu được câu không, An Hồng giới thiệu với anh về đường dành riêng cho người đi bộ cùng mấy cửa hàng nổi tiếng. Lộ Vân Phàm chỉ đơn giản tiếp lời, thỉnh thoảng lại tỏ ra vui vẻ phấn chấn.

Đi được một đoạn đường, bước chân của anh càng ngày càng chậm.

Anh nói: "Thật xin lỗi cô, tôi đi bộ tương đối chậm."

An hoành vội vàng trả lời: "Anh không cần phải nói lời xin lỗi. Vốn là ăn cơm xong nên đi tản bộ nhẹ nhàng."

Anh cười cười, tiếp tục đi về phía trước, sau đó chỉ vào quán nhỏ bán Hồ Lô đường cách đó không xa: "Muốn ăn sao? Tôi mời cô ăn."

An Hồng kinh ngạc: "Không, tôi không thích ăn, tôi đâu còn là trẻ con nữa."

"A ——" anh nói, "Tôi cho là con gái đều thích ăn cái này, nhất là mứt quả dâu."

"Dù sao thì mọi người đều sẽ trưởng thành."

Lộ Vân Phàm quay đầu liếc nhìn cô một cái, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, mím môi không nói gì.

An Hồng nhìn anh, lại cúi đầu xem lại mình, hai người một áo khoác đen một áo khoác trắng, cực kỳ giống Hắc Bạch vô thường trong truyền thuyết.

Gió lạnh thổi qua, cô đã không thấy chếnh choáng nữa, còn hắt hơi một cái.

Đột nhiên cô rất sợ Hắc Vô thường ở bên cạnh sẽ cởi áo khoác cho cô, thật may là anh không hề làm gì cả.